Editor: May
Tới địa điểm, Cảnh Hảo Hảo vội vàng thanh toán tiền, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại tới cho thư ký.
Nơi lão tổng và thư ký tiếp đãi khách hàng, là nhà hàng Nam Kinh bên cạnh sông Hoàn Thành, trước kia Lương Thần đã mang theo Cảnh Hảo Hảo tới một lần.
Nhà hàng vẫn là bộ dáng cũ, ngoài cửa treo một loạt đèn lồng hình dài màu đỏ, bãi đỗ xe một bên, dừng đầy xe quý đủ loại kiểu dáng.
Bởi vì tới gần bờ sông, gió đêm mùa thu mang theo đến lạnh lão thấu xương, thổi trúng thân thể Cảnh Hảo Hảo run rẩy, dậm chân ôm văn kiện đợi một lúc, mới thấy đến thư ký vội vàng chạy ra từ bên trong.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi lên trước, đưa văn kiện, thư ký chỉ nói một câu “Cám ơn”, liền vội vàng xoay người lại chạy vào nhà hàng Nam Kinh.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa nhà hàng một lát, bước đi về phía ven đường.
Chung quanh sông Hoàn Thành đều là khu tiêu phí sa hoa, rất ít có xe taxi tiến vào, Cảnh Hảo Hảo đợi một lúc, đón không được xe, đành phải đi tới trạm xe buýt ở phía trước 500 mét.
......
Đêm nay Lương Thần không ở nhà hàng Nam Kinh, lại ở trong một nhà hàng Italy bên cạnh.
Cơm tối, vừa lúc có một bữa ăn, một bàn tụ tập đều là người có uy tín danh dự ở thành phố Giang Sơn, Lương Thần lại không có tâm tình ứng đối.
Hôm trước anh vừa mới bay nước Pháp một chuyến, giữa trưa sáng nay mới đến thành phố Giang Sơn, giống như mỗi lần đi nước Pháp lúc trước, đổi lấy đều là kết quả không công mà lui.
Đã đếm không nổi đây là lần thứ bao nhiêu đi tới nơi đó tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo, mỗi lần đều là thất vọng trở về, sau khi trở về, tâm tình rơi xuống đáy cốc thấp nhất, anh từng xã giao rất nhiều, ngoại trừ lúc vạn bất đắc dĩ sẽ uống hai ly, những lúc khác rất ít mê rượu, một lần lại một lần thất bại không tìm kiếm được Cảnh Hảo Hảo như vậy, khiến cho anh không có gì ngoài việc dựa vào rượu cồn để có thể tê dại tưởng niệm và khổ sở không phát ra được ở trong cơ thể anh, cho nên anh phát hiện, mình cũng không tìm được biện pháp khác nữa.
Chỉ tiếc, uống rượu càng nhiều, Lương Thần lại càng cảm thấy tưởng niệm ở đáy lòng mình càng nóng bỏng, đến cuối cùng, lại uống đến đầu óc phát mộng.
Lúc tan cộc, anh đã say đến rối tinh rối mù, bước chân đi đường, đều lung la lung lay, có người đề nghị nói đưa anh trở về, lại bị anh xua tay cự tuyệt, trước mắt hiện lên đủ loại hình ảnh mơ hồ, lảo đảo đi ra nhà hàng Italia, sau đó đứng ở cửa, nhìn xung quanh nửa ngày, phân không rõ phương hướng, liền tìm lung tung một phương hướng đi về phía trước.
Khắp bờ sông đỗ đều là xe, ở trong mắt anh, những chiếc xe đó đều là một dạng, hoàn toàn phân không rõ chiếc xe nào là của mình, cuối cùng liều mạng ấn chìa khóa xe của mình, lần lượt kéo cửa xe, cả kinh còi báo động xe chung quanh vang thành một đoàn, dẫn tới bảo an trông xe.
“Tiên sinh, ngượng ngùng, những xe này đều không phải là của ngài, xin hỏi ngài nhớ rõ biển số xe của ngài không?”
Lương Thần mơ hồ cảm giác được có người nói liên miên cằn nhằn ở bên cạnh mình, anh dựng thẳng lỗ tai của mình nghe xong, lại chỉ nghe được âm thanh hỗn loạn ong ong, cuối cùng liền tiếp tục mở bước chân đi thất thiểu về phía trước, không cẩn thận, liền suýt nữa té ngã trên đất.
May mắn bảo an đúng lúc vươn tay, đỡ Lương Thần: “Tiên sinh, hiện tại tôi đỡ ngài về trong khách sạn nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ tỉnh rượu, ngài lại đi được không?”
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo sắp đi đến trạm xe buýt, nhìn thấy ven đường có hai người, đi đường lung la lung lay.
Cô liền nhiều chuyện lén liếc mắt một cái.