Editor: May
Ánh mắt anh, xinh đẹp mê người, tình cảm phát ra bên trong, như là một cơn lốc xoáy, hung hăng cuốn Cảnh Hảo Hảo vào, hoàn toàn không thể bứt ra.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên ghế lái phụ, một tay cầm lấy túi xách của mình, một tay nắm túi giấy kia, không có phản ứng gì, chính là bình tĩnh nhìn chằm chằm Lương Thần.
Cô rõ ràng thấy được ảnh ngược của mình từ đáy mắt của anh, lần đầu tiên cô phát hiện, chính mình ở trong mắt anh, lại có thể đẹp mắt như vậy.
......
Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ nghe thấy được tiếng tim đập của anh, rắn chắc có lực.
Không biết có phải do uống rượu hay không, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng có khó khăn.
Ngay tại lúc cô cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, cô mới mở miệng ra, sau đó phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình lại có thể nhìn chằm chằm Lương Thần phát ngốc.
Mặt Cảnh Hảo Hảo, nhất thời như là bắt lửa, nóng bỏng thành một mảnh, cô hoang mang rối loạn vội vàng cúi đầu, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ cảm thấy e lệ dâng đầy toàn thân của mình.
Sao cô lại nhìn chằm chằm Lương Thần ngẩn người? Hơn nữa cô rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao vào lúc nhìn Lương Thần, sẽ thường xuyên cảm thấy hô hấp không thoải mái?
Loại cảm giác này, cho tới bây giờ cô đều chưa từng trải qua......
Cảnh Hảo Hảo dùng sức nắm túi xách trong tay của mình, đáy lòng bị đã hành động và cảm xúc xa lạ đó, khiến cho có chút thấp thỏm lo âu.
Cô sợ tới mức theo bản năng muốn chạy trối chết, cô vội vàng ném lại một câu: “Cái kia, tôi đi trước, gặp sau.”
Sau đó cũng không chờ Lương Thần nói chuyện, liền vội vàng đẩy cửa xe ra, sau đó dứt khoát đóng sầm cửa xe, cũng không quay đầu lại chạy về phía trong lầu.
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo nhảy vào trong thang máy, cô mới dựa vào trên vách tường lạnh như băng đó, nâng tay lên, vỗ vỗ lồng ngực của mình, thở gấp từng hơi.
Sao cô lại có loại cảm xúc đặc thù này với Lương Thần, hơn nữa cái loại cảm xúc này là phát ra từ nơi mềm mại nhất trong đáy lòng, cô hẳn sẽ không phải là động tâm với Lương Thần chứ......
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, đáy lòng chợt rơi xuống. Không, khẳng định không phải, cô là vì Lương Thần ngàn dặm xa xôi chạy tới Nhật Bản cứu mình, cho nên có cảm động, đỏ chỉ là cảm động, cảm động, không phải động tâm......
Cảnh Hảo Hảo lặp lại an ủi chính mình dưới đáy lòng, trở lại trong phòng, cô khẩn cấp cởi quần áo, trước vọt vào trong toilet tắm nước lạnh một chút, muốn tưới tắt suy nghĩ ly kỳ cổ quái của mình
Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong phòng tắm, liền trực tiếp leo lên giường, cầm chăn bọc thân thể của chính mình, run rẩy một trận ở trong ổ chăn, trong đầu lại đột nhiên hiện lên Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo hung hăng lắc lắc đầu, nằm ở trên giường, kết quả ngón tay liền đụng phải túi giấy Lương Thần đưa cho cô.
Tay cô chỉ tạm dừng vài giây, sau đó an vị đứng dậy, mở ra, phát hiện bên trong là một lắc tay phật châu.
Phía dưới đè nặng một tờ giấy, chỉ có năm chữ đơn giản, là chữ viết rồng bay phượng múa cô quen thuộc.
Bảo vệ em bình an.
Cảnh Hảo Hảo nhìn năm chữ kia, ngón tay theo bản năng liền nắm chặt lắc tay phật châu trong tay của mình, bởi vì dùng sức, phật châu chen lấn khiến tay cô có chút đau, nhưng lại bị cảm giác quay cuồng cấp tốc dưới đáy lòng đè ép xuống.
Hồi lâu sau, Cảnh Hảo Hảo mới hồi phục tinh thần lại, cô chậm rãi đeo phật châu ở trên cổ tay của mình, lại có thể không chặt không lỏng, vừa đúng.
Phối với làn da trắng nõn của cô, đặc biệt đẹp mắt.