TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Nam tin nhắn...... Cảnh Hảo Hảo sợ run một chút, nghĩ, trên thế giới này thật đúng là chưa có người hình dung Lương Thần như vậy đi?

......

“Nam tin nhắn” Lương Thần, bởi vì Cảnh Hảo Hảo đáp ứng lời mời của mình, lúc này đang đường làm quan rộng mở họp ở trong phòng hội nghị, đột nhiên liền đánh hắt xì hai cái.

Lương Thần phân không rõ hai cái hắt xì là bị người mắng hay là được người khen, nhưng anh nghĩ đến tối hôm qua lúc mình và Cảnh Hảo Hảo gửi tin nhắn đã ngồi ở ban công thật lâu, hứng gió lạnh hồi lâu, có vẻ tin tưởng, chính mình có thể là bị cảm.

Anh nâng tay lên, xoa xoa cái mũi, lát nữa anh muốn gặp Cảnh Hảo Hảo......thể chất người phụ nữ kia yếu như vậy, nếu bị anh lây bệnh thì làm sao bây giờ?

Lương Thần nghĩ đến đây, mặc kệ quản lý bộ phận nghiệp vụ đang đứng trước mặt nói đĩnh đạc, liền gọi Tô Tiểu Tả đang ngồi ở bên cạnh mình một chút.

Tô Tiểu Tả nhìn thấy đại BOSS luôn đi họp nghiêm cẩn, lại có thể có sai sót, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền tiến qua, kết quả cô nghe được một câu: “Hiện tại đi mua giúp tôi chút thuốc cảm mạo.”

......

Sáu giờ rưỡi tối, Lương Thần đúng giờ lái xe đi tới dưới lầu trung tâm thương mại chỗ Cảnh Hảo Hảo.

Lúc này Tiên nhi, đã muốn rời đi từ một đường tàu địa ngầm trực tiếp dựa vào tầng một của trung tâm thương mại.

Lương Thần lấy di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, liền nhìn thấy cô đi ra từ trung tâm thương mại, trong tay còn xách hai cái túi mua sắm.

Lương Thần vội vàng thu hồi di động, xuống xe, nghênh đón Cảnh Hảo Hảo, nhận lấy đồ trong tay cô, đặt ở ghế ngồi sau xe, thuận tiện mở cửa xe cho Cảnh Hảo Hảo.

......

Lương Thần vừa mới khởi động xe, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, liền kéo túi đồ mình mua từ ghế sau xe qua, mở ra, lấy từ bên trong ra một cái áo khoác ngoài, khoa tay múa chân ở trước mặt của mình, cho Lương Thần chuyên tâm lái xe xem: “Cảm giác thế nào?”

Lương Thần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, gật gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Cảnh Hảo Hảo vừa lòng cầm quần áo cuốn cuốn, lúc nhét vào trong túi to, biểu tình lập tức trở nên có chút buồn rầu: “Rất đắt tiền, tốn nửa tháng tiền lương của tôi.”

Lương Thần quay đầu, liếc mắt nhìn vẻ mặt giả vờ khổ não của Cảnh Hảo Hảo một chút, nghĩ rằng, tâm tình hôm nay của Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn thật đúng là thực không tệ.

......

Lúc tan tầm, đường hơi có chút tắc nghẽn, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe, có chút nhàm chán, vẫn cong thắt lưng đổi kênh radio trong xe, cuối cùng liền dừng ở trên một kênh âm nhạc.

Cảnh Hảo Hảo nghe nhạc, thỉnh thoảng còn hừ hai câu.

Cô hoạt bát như vậy, Lương Thần thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời.

Lúc lái xe, chán ghét nhất chính là kẹt xe, tâm tình sẽ mạc danh kỳ diệu trở nên nóng nảy, nhưng lúc này Lương Thần lại bởi vì  Cảnh Hảo Hảo vui vẻ bên cạnh, tâm tình trở nên sung sướng chưa từng có.

Lúc quảng cáo chen lẫn trông radio xe, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên xoay qua, nhìn sườn mặt Lương Thần, dừng một chút, sau đó vẫn là nhịn không được mở miệng nói: “Lương Thần...... Hôm nay ở trong trung tâm thương mại, tôi ở trong toilet, làm một chuyện xấu nhất trong cuộc đời.”

Lương Thần thấy Cảnh Hảo Hảo nói thần bí hề hề, đáy lòng anh tuy rằng tò mò, nhưng quen không đặt suy nghĩ trong lòng ở trên mặt, nhưng vì phù hợp Cảnh Hảo Hảo, vẫn giả bộ một bộ dáng đặc biệt tò mò hỏi: “Chuyện xấu gì?”

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, ngược lại nhếch miệng cười cười trước, giống như là mang theo một chút đắc ý, nói với Lương Thần: “Hôm nay tôi đánh nhau một trận với người ta.”

Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, cảm thấy lời nói của mình tựa hồ có chút không chuẩn xác lắm, lúc đang chuẩn bị mở miệng sửa chữa, đột nhiên xe liền thắng gấp dừng lại tại chỗ.

Cả người Cảnh Hảo Hảo bổ nhào về phía trước một chút, may mà được dây an toàn kéo lấy, cô ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, còn chưa nói lời sửa chữa ra miệng, Lương Thần liền cau mày, đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, hỏi: “Đánh nhau với ai? Có tổn thương đến em không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi