TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo ở bên ngoài tiểu khu, có một ngân hàng công thương, bên trong có tốp năm tốp ba người đang rút tiền, Cảnh Hảo Hảo tìm một cái cửa sổ, bổ sung điện, liền trực tiếp trở về nhà.

Tủ sắt thẻ điện, thiết lập ở trong hành lang, vóc dáng Cảnh Hảo Hảo không đủ cao, nhón mũi chân mất khí lực rất lớn, cũng không cắm thẻ điện vào.

Cuối cùng dứt khoát mở đèn pin di động ra, về nhà mang một cái ghế dựa.

Ghế dựa đều là gỗ thật, Cảnh Hảo Hảo dùng hai tay mới có thể bưng lên, cô đành phải đặt điện thoại di động ở trên TV phòng khách, miễn cưỡng chiếu ra một ít ánh sáng mỏng manh, sau đó liền cố sức nâng ghế dựa, đi về phía ngoài cửa.

Ánh sáng đèn pin di động, chiếu không được quá xa, lúc Cảnh Hảo Hảo đi ngang qua cửa, ghế dựa không cẩn thận vấp giá giày ở cửa, cả người cô nghiêng về phía trước, chân liền đập ở trên góc ghế mình xách, đau đớn nhanh chóng chui vào trong lòng của cô, đau đến cô hít ngược một hơi, cả người nhịn không được liền ngồi xổm trên đất, liền thấp giọng hô một câu, sau đó cửa trước mặt cô chợt bị đẩy ra, còn truyền đến một đạo giọng nói khẩn trương: “Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu, mượn ngọn đèn mỏng manh trong hành lang, nhìn về phía Lương Thần đứng nghịch sáng trước mặt.

Cô còn chưa có phản ứng kịp, sao anh lại đến trong nhà cô, người đàn ông đã bước tiến vào, dễ dàng nhấc ghế dựa từ trong tay cô đi, đặt ở một bên, sau đó ngồi xổm người xuống lo lắng nhìn cô, hỏi: “Không có việc gì chứ? Bị thương tới chỗ nào rồi?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, Lương Thần liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng tối như mực, nhìn thấy thẻ điện cầm trong tay Cảnh Hảo Hảo, lập tức hiểu được hết thảy, vươn tay, rút thẻ điện đi, đứng lên bước ra ngoài, qua chưa đến một phút đồng hồ, ngọn đèn trong phòng sáng lên, khôi phục sáng ngời.

Khi Lương Thần lộn trở lại phòng của Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo đã muốn đứng lên, đau đớn trên chân, đã tiêu tán hơn phân nửa, cô đi tới phòng bếp, thuận tay nhấn chốt mở lò vi sóng.

Lương Thần nhấc ghế dựa ở cửa lên, đặt lại chỗ cũ, Cảnh Hảo Hảo nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần.

Cô còn chưa có mở miệng hỏi, Lương Thần liền cầm hai túi to trên tay đặt ở trên ghế, nói: “Đây là thứ buổi chiều em mua, quên mang đi.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, còn chưa nói xong, phía sau nước liền nấu sôi, cô xoay người, nhấc cái nồi lên, hơi nước nháy mắt nhẹ nhàng bay lên.

Đã liên tục hai lần, lần đầu tiên là ở Nhật Bản, lúc cô cần người giúp đỡ nhất, anh đều xuất hiện đúng lúc như vậy.

Lần thứ hai là đêm nay, tuy rằng đây là việc nhỏ thông thường, ai cũng có thể làm, nhưng ở một trong nhà bình thường, đây đều là do đàn ông phụ trách, nhất là cô không cẩn thận đập đau chân của mình, lúc đang đau đến tê tâm liệt phế, anh liền xuất hiện, dễ dàng giúp cô giải quyết những chuyện nhỏ kia.

Lần đầu tiên là chuyện lớn kinh thiên động địa, lần thứ hai là việc nhỏ bình thường không có gì lạ.

Nhưng lại đều khiến cho cô một loại cảm động và ấm áp nói không nên lời.

Trở lại từ bữa tiệc của Duyên Hoa, tâm tình vẫn luôn nặng nề của Cảnh Hảo Hảo, mới hơi chuyển biến tốt một chút.

Thật ra Lương Thần cũng không biết sao Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên liền rời khỏi bữa tiệc, đáy lòng anh có chút lo lắng, đã nghĩ đến quần áo cô đặt trên xe của mình, liền vội vàng chạy tới đây.

Hiện tại, đồ đã đưa đến, cô cũng mạnh khỏe, anh tựa hồ không có lý do ở lại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi