TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Thân thể Lương Thần thật vất vả mới bình ổn được, lại khó chịu giống như sắp nổ mạnh lần nữa.

Lúc chiều anh còn đang suy nghĩ, chính mình ở Thượng Hải có chút ngốc không nổi nữa, hiện tại anh cảm thấy, chính mình lập tức liền ngốc ở Thượng Hải không nổi nữa.

Lương Thần hung hăng nuốt vài ngụm nước miếng, lại ném điện thoại di động sang một bên.

......

Cảnh Hảo Hảo cầm di động chờ thật lâu cũng không có chờ được Lương Thần hồi đáp, cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn cầm lấy di động, gọi qua cho Lương Thần một cú điện thoại.

Qua thật lâu, điện thoại mới bị tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng nói Lương Thần, thô ách mà lại trầm thấp, mang theo một cỗ ái muội quỷ dị: “Hửm?”

Cảnh Hảo Hảo mạc danh kỳ diệu đỏ mặt lên, cô cầm lấy di động, dừng một chút, mới mở miệng nói: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

Cảnh Hảo Hảo không đề cập tới tin nhắn thì còn may, nhắc tới tin nhắn, hai tấm ảnh chụp mê người kia lập tức nhảy vào trong đầu Lương Thần, yết hầu anh hơi chuyển động hai cái, sau đó nói với Cảnh Hảo Hảo: “Vừa rồi anh ở trong WC.”

“À.” Cảnh Hảo Hảo tin là thật, vừa định tiếp tục mở miệng nói chuyện, giọng nói Lương Thần lại truyền đến: “Ngâm tắm đừng quá lâu, không tốt cho thân thể, chắc cùng gần tắm rửa sạch sẽ rồi, đi ra rồi nói tiếp, ngoan.”

Ngoan......

Cảnh Hảo Hảo nghe câu này, đáy lòng ngọt ngào một trận, lập tức ngoan ngoãn “ừ ừ” hai tiếng cắt đứt điện thoại, sau đó liền khẩn cấp đứng lên từ trong bồn tắm, cầm vòi sen rửa sạch bọt biển trên người, liền mặc áo choàng tắm, đi ra phòng tắm.

Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường, cầm di động của mình, hoan hỉ phấn chấn gửi một tin nhắn cho Lương Thần: “Em tắm xong rồi.”

......

Qua hồi lâu, Lương Thần ở trong toilet tắm nước lạnh một trận đi ra phòng tắm, cầm lấy di động, vừa lau tóc, vừa trở về cho Cảnh Hảo Hảo một chữ "Ừ".

Cảnh Hảo Hảo đáp: “Anh đang làm cái gì? Lâu như vậy mới trả lời em?”

“Tắm rửa.” Lương Thần trở về hai chữ, cũng chụp một bức ảnh mình chỉ dùng khăn tắm quấn lấy nửa người dưới, gửi cho Cảnh Hảo Hảo.

Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.

Kết quả, sau một lúc lâu, Lương Thần nhận được một tin nhắn, lại là: “Lưu manh!”

Lưu manh?

Lương Thần nhíu mày, nhìn thoáng qua ảnh chụp của mình, nghĩ rằng, vì sao cô gửi ảnh chụp đến, dục niêm anh lan tràn, anh học bộ dáng của cô, cũng gửi qua một ảnh chụp, liền biến thành lưu manh?

Lương Thần khẽ hừ một tiếng, nằm ở trên giường, hỏi: “Hiện tại đang làm cái gì?”

Cảnh Hảo Hảo: “Nằm trên giường.”

Không biết có phải bị ảnh chụp tắm rửa của Cảnh Hảo Hảo câu dẫn hay không, Lương Thần nhìn thấy hai chữ “trên giường” này, đáy lòng lại có tạp niệm, sau đó liền nhận được tin nhắn của Cảnh Hảo Hảo: “Anh thì sao?”

“Xem phim.”

“Phim gì?”

Lương Thần nhìn thoáng qua phim trên màn hình, không biết tên phim, liền chụp một bức ảnh gửi cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nhìn bộ phim của Kiều Ôn Noãn trên màn hình, liếc mắt một cái liền nhận ra là bộ phim nào, đáy lòng có chút ngượng ngùng, nghĩ một đằng nói một nẻo trở về một câu: “Phim của Kiều Ôn Noãn, cô ta diễn bộ phim này cũng không tệ lắm.”

Lúc này Lương Thần mới nhận ra người trên màn hình ti vi kia lại có thể là Kiều Ôn Noãn, trên màn hình huỳnh quang và dưới màn hình huỳnh quang thật sự như là hai người khác nhau, Lương Thần kéo kéo môi, nhìn lời nói của Cảnh Hảo Hảo, mơ hồ đọc ra một tia ý tứ hàm xúc không thoải mái, sau đó trả lời tin nhắn: “Hảo Hảo, anh mới phát hiện trình độ thưởng thức của em, thật sự rất tệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi