TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng cau mi tâm, vươn tay, cầm cổ tay Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo dùng sức hất ra, lại bởi vì đau đớn, lực đạo hơi dừng lại.

Giây tiếp theo, Thẩm Lương Niên liền cúi người, một phen ôm ngang Cảnh Hảo Hảo lên.

“Thẩm Lương Niên, anh làm gì, anh thả tôi xuống dưới!” Cảnh Hảo Hảo giãy dụa ở trong lòng Thẩm Lương Niên

Sắc mặt Thẩm Lương Niên bình tĩnh, cánh tay dùng thêm khí lực, không nói lời gì ôm Cảnh Hảo Hảo đi tới trước xe của mình, nhét cô vào.

Cảnh Hảo Hảo muốn giãy, lại bởi vì cổ chân đau, hành động không tiện, liền hổn hển nâng tay lên, hung hăng đánh một cái tát với Thẩm Lương Niên đang cài dây an toàn cho mình,

Mặt Thẩm Lương Niên, bị đánh có chút mạnh, trên mặt tái nhợt rất nhanh in dấu năm ngón tay, sắc mặt anh không có gì thay đổi, chỉ vô thanh vô tức cài tốt dây an toàn cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó đóng cửa xe, chính mình cũng ngồi vào trong xe theo, khởi động xe, chậm rãi lái ra bệnh viện.

Xe Thẩm Lương Niên vừa mới dừng lại, Cảnh Hảo Hảo liền cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra đi xuống xe.

Chân cô vừa chạm đất, liền nổi lên đau đớn toàn tâm, Cảnh Hảo Hảo âm thầm cắn chặt răng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo chân mình chậm rãi đi về phía trước.

Thẩm Lương Niên nhanh chóng khóa cửa xe, đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, đỡ cô.

Cảnh Hảo Hảo vung tay, hất Thẩm Lương Niên ra, Thẩm Lương Niên lại không nói được một lời cường thế ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi vào trong lầu tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, nhấn thang máy, ôm cô đi tới trước cửa phòng của cô.

Thẩm Lương Niên đặt Cảnh Hảo Hảo ở trên đất, lấy chìa khóa nhà từ trong túi xách của cô, mở ra, sau đó tiếp tục ôm cô đi vào phòng, đặt cô ở trên sô pha.

Thẩm Lương Niên ngồi xổm trên đất, nâng tay lên, vén ống quần Cảnh Hảo Hảo lên, nhìn thấy chân cô bên trong đã sưng lên rất to, liền cau mày, muốn giúp Cảnh Hảo Hảo cởi giày.

Nhưng mà, trong nháy mắt đầu ngón tay anh chạm vào gót chân, Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên dùng một chân khỏe mạnh khác đá văng tay Thẩm Lương Niên

Trên mu bàn tay trắng nõn của Thẩm Lương Niên rất nhanh hiện lên một tầng đỏ hồng.

......

Cảnh Hảo Hảo bởi vì đau đớn sớm đã hao hết toàn bộ khí lực, cô hữu khí vô lực vui ở trên sô pha, tâm tình không tốt lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Lương Thần gửi đến, cô liền có chút ủy khuất trở về một câu: “Chân trật bị thương.”

......

Lúc này Lương Thần đang thị sát, đợi khi anh rãnh rỗi một chút, đã là nửa tiếng sau.

Lương Thần nhìn thấy bốn chữ Cảnh Hảo Hảo gửi đế, đáy lòng nhất thời nhéo thành một đoàn, vội vàng gọi qua cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại.

Lúc Cảnh Hảo Hảo cãi nhau ở trước mặt Lương Thần, thoạt nhìn tùy hứng điêu ngoa, nhưng trong xương của cô, luôn là một cô gái hiểu chuyện, khi cô gửi cho Lương Thần mình “Chân trật bị thương”, liền đã có chút hối hận, cảm thấy chính mình không hiểu chuyện, rất quấy rầy Lương Thần, cho nên lúc cô nhận được điện thoại của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo nghe Lương Thần bên trong dùng âm điệu tràn ngập lo lắng hỏi cô thế nào rồi, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức ấm áp, sau đó nhẹ giọng trở về một câu: “Không quá nghiêm trọng, hiện tại em đã không có việc gì.”

Lương Thần ở đầu kia điện thoại, xác nhận hai lần, lúc này mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí thoáng mang theo vài phần chỉ trích hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Cảnh Hảo Hảo cười ngây ngô hai tiếng, ngữ khí mang theo vài phần ngây thơ: “Lúc đi dường, không cẩn thận bị trật, chỉ là thật sự không nghiêm trọng, không cần lo lắng nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi