TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Lương Thần không rõ ý tứ của Cảnh Hảo Hảo, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động lên, sau khi Cảnh Hảo Hảo nhận lấy, nhấn mở tin nhắn của Lương Thần, liên tục gửi mười tin nhắn thật xin lỗi cho di động của mình, lúc này mới đặt điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay Lương Thần, cười dài mở miệng, nói: “Nhìn trên phân thượng anh có thành ý gửi ra nhiều tin nhắn giải thích như vậy, em miễn cưỡng tha thứ cho anh.”

Lương Thần bị hành động như vậy của Cảnh Hảo Hảo, chọc cho mỉm cười, nâng tay lên, xoa xoa tóc dài của cô, nói: “Hảo Hảo, em đây gọi là lừa mình dối người.”

Cảnh Hảo Hảo chu chu miệng, không nói gì, nắm tay Lương Thần, một đường đi về phía trước.

Tiệm lẩu Lương Thần chọn, cách nơi lần trước Cảnh Hảo Hảo xem xong concert đi ăn khuya đặc biệt gần.

Cô lôi kéo Lương Thần đi lung tung tới, sau đó bước đi dưới cầu vượt mà Lương Thần đã cõng cô đi vào đêm kia.

Bởi vì là lễ Giáng Sinh, những cửa hàng bán nhẫn kim cương kia còn chưa có đóng cửa.

Cảnh Hảo Hảo nắm tay Lương Thần bước trên cầu vượt, ở đủ loại đèn nê ông nhẫn kim cương chiếu xuống chung quanh, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú mà lại cao nhã của người đàn ông, cô trừng mắt nhìn, sau đó liền nhẹ nhàng mở miệng:“Lương Thần?”

Lương Thần thả chậm bước chân một chút, “hửm?” một tiếng rất nhẹ.

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cầm lấy lòng bàn tay hơi che kín một ít mồ hôi của Lương Thần, cô không chuyển mắt nhìn chằm chằm chính phía trước, qua thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Trước đây, em từng đi bệnh viện làm giải phẫu.”

Tâm Lương Thần chợt nhấc lên, anh có chút khẩn trương dừng bước chân, ngữ khí mang theo một tia lo lắng không dễ phát hiện: “Hảo Hảo, thân thể em không thoải mái à? Sao không gọi điện thoại nói cho anh biết? Không thoải mái chỗ nào?”

Cảnh Hảo Hảo nghe ngữ khí lo âu như thế của Lương Thần, khóe môi nhịn không được giơ lên một chút, ngày đó khi cô lấy vòng hạn chế sinh đẻ, chịu đựng đau đớn nơi đáy lòng, trong nháy mắt bị lo lắng lúc này khiến cho ngọt ngào lắp đầy, cô nhẹ nhàng giãy tay Lương Thần nắm mình ra, ngữ khí vẫn là âm điệu nhẹ nhàng ôn nhu vừa rồi: “Em đi vào bệnh viện, lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể em xuống.”

Lương Thần bỗng dưng liền sửng sờ ngay tại chỗ.

Cảnh Hảo Hảo lại như là người không có việc gì, vẫn mở bước chân nhàn nhã đi về phía trước.

Lương Thần ước chừng một phút đồng hồ, mới hiểu được ý tứ câu nói kia của Cảnh Hảo Hảo là gì, anh chợt ngẩng đầu, lại nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đã muốn cách mình một khoảng cách, anh duỗi chân dài đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí mang theo một tia kích động run rẩy: “Hảo Hảo, vòng hạn chế sinh đẻ kia, lúc trước em là vì không muốn mang thai đứa bé của anh mới đặt vào, hiện tại em lấy vòng hạn chế sinh đẻ xuống, anh có thể thể hiểu là, là bởi vì anh không?”

Cảnh Hảo Hảo không có nhìn Lương Thần, nhìn đèn nê ông “nhẫn kim cương Cartier” xa xa, qua hơn mười giây, sau đó thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy mang vòng kia lâu, không tốt cho thân thể em, em là vì em, mới đi lấy xuống.”

Tâm Lương Thần hơi có chút mất mát, mở miệng nói chuyện, ngữ khí cũng mang theo một tia mất mát: “À.”

Lương Thần nói xong, cảm thấy chính mình tựa hồ biểu hiện cảm xúc quá mức cho rõ ràng, vì thế cách vài giây, lại bổ sung một câu: “Mang đồ kia lâu, xác thực không tốt cho thân thể, lấy xuống rất tốt.”

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo đáp lại một tiếng, không có nói chuyện, Lương Thần cũng không có mở miệng nữa.

Cảnh Hảo Hảo đi hai bước, sườn mắt nhìn Lương Thần bên người một chút, thấy biểu tình thất bại của người đàn ông, nhịn không được cười cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi