TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Lương Thần càng mím chặt cánh môi, tay đặt ở trên bàn, nắm thành quyền đầu, ánh mắt nhìn lại Cảnh Hảo Hảo, không có mở miệng nói chuyện.

Cảnh Hảo Hảo bị ánh mắt như vậy của Lương Thần, nhìn đến đáy lòng có chút chột dạ, trong lòng bàn tay cô toát ra một tầng mồ hôi.

Cô có thể xác nhận, chính mình không thương Thẩm Lương Niên. Cô cũng có thể xác nhận, chính mình thật sự đã buông xuống Thẩm Lương Niên. Nhưng bệnh viện gọi điện thoại tới, nói hiện tại tình huống anh nguy hiểm, đáy lòng của cô vẫn có chút lo lắng.

Thẩm Lương Niên phản bội cô, xác thực làm cho cô tức giận, làm cho cô muốn nhất đao lưỡng đoạn với anh, từ nay về sau không lui tới nữa. Thậm chí, cô còn từng oán hận nghĩ, Thẩm Lương Niên đáp ứng cô, nếu phụ cô, ắt gặp trời phạt, cô thật hy vọng anh gặp trời phạt.

Hiện tại, anh thật sự xuất hiện tình huống nguy cấp, đang cấp cứu ở trong bệnh viện, cô phát hiện, chính mình thật ra hoàn toàn không có ngoan độc như trong tưởng tượng của mình vậy.

Cho dù cô và Thẩm Lương Niên biến thành người xa lạ, cô vẫn hy vọng Thẩm Lương Niên có thể sống tiếp thật tốt. Bởi vì, trong mười năm cô và Thẩm Lương Niên ở chung, sáu năm trước Thẩm Lương Niên đối với cô mà nói, là người thân, là anh trai.

Nếu không có cha của Thẩm Lương Niên, có lẽ lúc trước cô đã sớm bỏ học, một mình không biết đã trở thành hình dáng gì.

Qua hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới lại mở miệng nói: “Lương Thần, chỉ cần chỗ Thẩm Lương Niên không có chuyện lớn gì, em sẽ mau chóng trở về.”

Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, lúc nghe được những lời này, lập tức trở nên có chút nghiêm túc.

Trong mấy ngày nay, anh vẫn đều đang nhẫn nại.

Anh nhìn thấy Thẩm Lương Niên đêm hôm khuya khoắc đến tìm Cảnh Hảo Hảo, anh nhẫn nại.

Anh từ Thượng Hải lo lắng cho Cảnh Hảo Hảo, ngàn dặm xa xôi chạy trở về, nhìn thấy Thẩm Lương Niên đi ra từ trong tòa nhà của cô, anh vẫn nhẫn nại.

Anh nhìn thấy từng ảnh chụp quá khứ của anh ta và cô, anh vẫn nhẫn nại như trước.

Tối hôm qua, anh khắc chế không được chính mình, hỏi Cảnh Hảo Hảo, sở dĩ cô lựa chọn chỗ đó nói với anh, có phải bởi vì nơi đó có ý nghĩa đặc thù gì với cô không.

Cô rất nghiêm túc nhìn anh nói không có.

Anh tin, anh thậm chí còn cảm giác được một tia hạnh phúc.

Nhưng hiện tại...... một cú điện thoại trong bệnh viện, chỉ nói tình huống Thẩm Lương Niên nguy cấp, cô liền khẩn cấp muốn thăm anh ta như vậy.

Đáy lòng của cô, thật sự đã không còn Thẩm Lương Niên sao?

“Lương Thần, em chỉ là đi qua nhìn xem, chỉ cần Thẩm Lương Niên không có việc gì, em cam đoan, em sẽ lập tức trở lại......”

“Em là bác sĩ sao?” Cảnh Hảo Hảo còn chưa nói xong, Lương Thần vẫn luôn trầm mặc ngồi đối diện cô đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của cô.

Ngữ điệu của anh, lạnh lẽo như băng, sắc mặt có chút trầm thấp: “Trong bệnh viện nhiều bác sĩ và y tá chăm sóc anh ta như vậy, còn chưa đủ, em còn muốn đi qua?”

Lương Thần nói tới đây, trên mặt tôn quý hiện lên một tầng trào phúng: “Anh ta thật đúng là rất phúc khí.”

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, nhìn Lương Thần như vậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, nhẹ giọng mở miệng, nói: “Lương Thần, anh đừng như vậy.”

“Anh đừng như thế nào!” Lương Thần vẫn luôn không phải là người có tính khí tốt, nhưng vì Cảnh Hảo Hảo vẫn đều đang nhẫn nại tính tình của mình, hiện tại nghe được cô nói như vậy, tính tình cả người anh lập tức liền vọt lên, chợt đứng lên từ trên chỗ ngồi, hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Vậy em nói đi, anh phải như thế nào? Có phải là anh nên thoải mái nói với bạn gái của anh, bạn trai trước của em sinh bệnh, em đi chăm sóc anh ta đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi