TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt của cô tỉ mỉ lướt qua toàn thân Lương Thần, không có gì ngoài chân trái của anh, những chỗ khác thoạt nhìn đều đầy đủ không tổn hao gì.

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu mi tâm, mới mở miệng, hỏi: “Anh thật sự không có việc gì sao?”

Lương Thần cười cười với Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí nghe thực nhẹ nhàng nói: “Hảo Hảo, em còn ở đây nữa, chân trái của anh rất có thể sẽ hoại tử, cả đời chính là người què.”

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, có chút lo lắng tiếp tục nhìn Lương Thần vài lần, sau đó mới nói: “Vậy anh chờ em, em tìm được người, liền lập tức trở về tìm anh.”

Lương Thần gật gật đầu, ngữ khí bình thường: “Được.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn không chuyển mắt với tầm mắt Lương Thần trong chốc lát, sau đó nhìn áo ngủ mỏng manh có chút lộn xộn trên người Lương Thần, tuy rằng lúc này đã là đầu mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, Cảnh Hảo Hảo xoay người kéo cửa xe phía sau ra, lấy cái mền Lương Thần vẫn luôn mang theo cho mình kia, thật cẩn thận đắp ở trên người Lương Thần.

Cô che phủ anh nghiêm nghiêm thật thật, lúc ngón tay của cô nhét màn xuống dưới lưng anh, đột nhiên chạm vào một mảnh ẩm ướt, dính dính, sền sệt, ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy một chút, liền rất nhanh thu tay trở về.

Tim của cô, chợt nhảy lên rất nhanh.

Hóa ra, anh bị thương không chỉ là chân, còn có phía sau lưng.

Phía sau lưng của anh, rốt cuộc bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, lại có thể chảy nhiều máu như vậy?

Cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ anh sẽ mất máu quá nhiều.

Nhưng anh cố tình còn dùng ngữ khí thoải mái như vậy, nói lời vui đùa với mình.

Cảnh Hảo Hảo kinh hồn chưa định thu hồi suy nghĩ sâu xa của mình, cô hiểu được dụng ý của Lương Thần, anh chính là muốn để cho mình rời đi, anh sợ cô biết những chuyện này, sẽ ở lại chỗ này với anh, anh lo lắng vết thương trên cánh tay anh, khiến cho cô mất máu quá nhiều.

Cảnh Hảo Hảo dùng hết toàn lực khống chế nước mắt và run rẩy toàn thân của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, giả bộ thành bộ dáng mình không biết Lương Thần bị thương ở sau lưng, mở miệng nói: “Vậy em đi trước, anh chờ em, em nhất định sẽ trở về.”

“Được.” Lương Thần vẫn là ngữ điệu phong đạm vân khinh như vậy, nhưng ngữ điệu này, không làm cho Cảnh Hảo Hảo an tâm như vừa rồi, ngược lại làm cho tâm cô càng thêm đau xót.

Cô kiềm nén nước mắt nơi khóe mắt, gật gật đầu Lương Thần, tiếp tục lập lại lần nữa: “Nhất định phải chờ em.”

Lương Thần như là cảm thấy Cảnh Hảo Hảo dong dài, có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay.

Cảnh Hảo Hảo không có nói gì, chỉ âm thầm cắn chặt răng, xoay người, đi về phía sườn núi.

Cảnh Hảo Hảo đi chưa được hai bước, chợt nghe được phía sau truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Hảo Hảo.”

Cảnh Hảo Hảo dậm chân, chợt quay đầu lại.

Trên khuôn mặt thanh nhã của Lương Thần, lóe lên cảm xúc thâm trầm phức tạp, đôi mắt tối đen, nhảy lên một chút ánh sáng ôn nhu, mở miệng nói chuyện, ngữ khí nhỏ nhẹ mà lại mỏng manh, ở trong rừng núi hoang vắng này, đặc biệt đả động lòng người: “Hảo Hảo, có thể ôm một cái không?”

Ngữ khí của anh, là ôn nhu hiếm có, nhưng lại ôn nhu đến khiến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo bi thống một trận.

Cảnh Hảo Hảo không có chần chờ chạy trở về, chui vào trong xe, gắt gao ôm lấy Lương Thần, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Khóe mắt của cô, hơi hơi trở nên ướt át, cô cố gắng khống chế nước mắt của mình, chậm rãi hôn môi anh.

Cảnh Hảo Hảo hiểu được, Lương Thần đây là cảm thấy chính mình bị thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ không cứu được, vì không liên lụy cô, cho nên mới giả bộ một bộ dáng không có việc gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi