TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được có chút tò mò nhìn về phía cánh cửa kia vài lần, nhìn thấy bảng số phía trên cửa là “367”.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy con số này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc là quen thuộc thế nào, cô mang theo đồ đi về phía trước, sau đó nhìn thấy bảng lớn “Phố Tô Châu" ở phía trước, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Phố Tô Châu, số 367.

Đầu Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt nhảy ra lời Lương Thần từng nói với mình:

“Ăn xong cơm tối, anh mang em đi một nơi.”

“Số 367 phố Tô Châu.”

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng dừng bước chân, nơi Lương Thần muốn dẫn cô đến, chính là kiến trúc thần bí này?

Cảnh Hảo Hảo chậm rãi xoay người, ma xui quỷ khiến lại đi trở về lần nữa, sau đó nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cảnh Hảo Hảo đi vào trong hai bước, ngẩng đầu, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người trong nháy mắt giật mình ngay tại chỗ.

Cô không nghĩ tới, ở trong phố Tô Châu nồng đậm hơi thở đô thị phồn hoa này, lại có thể còn ẩn dấu một gian tiên cảnh như vậy.

Bên trong xây dựng là một phòng thủy tinh, chung quanh đủ loại kiểu dáng hoa tươi, trên vách tường phòng thủy tinh treo đầy đèn đủ mọi màu sắc, không ngừng lóe lên.

Cửa phòng thủy tinh, lộ ra một cái chuông gió, chung quanh còn treo vài cái lồng sắt, bên trong là chim hoạ mi, phát ra tiếng hót êm tai.

Cảnh tượng này rất quen thuộc......

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi đi vào bên trong, cô đứng ở cửa phòng thủy tinh, nâng tay lên, cầm tấm bảng gỗ treo ở dưới chuông gió, nhìn thấy phía trên, có khắc vài chữ: Tám giờ rưỡi vĩnh viễn.

Phía sau tấm bảng gỗ, là bốn con số: 2030.

Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, mới hiểu được, tám giờ rưỡi này, lại có thể là 2030.

Tám giờ rưỡi vĩnh viễn, chính là, vĩnh viễn yêu em nhớ em.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo rung động một chút, đây là tên gọi Lương Thần đặt cho phòng thủy tinh này sao?

Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đẩy cửa thủy tinh ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng hót dễ nghe, một người phụ nữ trung niên đang cầm chậu hoa, tưới nước bồn hoa tươi bên trong phòng.

Chính giữa phủy tinh, lộ ra một cái võng lớn, bên cạnh là một cái bàn và một đôi ghế dựa.

Bên trong có rất nhiều con bướm nhẹ nhàng bay múa.

Trong toàn bộ phòng thủy tinh, còn tràn ngập từng trận mùi hoa.

Hết thảy đẹp là không thể tin nổi như vậy.

Cảnh Hảo Hảo quan sát chung quanh một vòng, chậm rãi đi đến trước cái bàn, phát hiện phía trên đặt một tờ giấy, cô vươn tay, cầm lên, sau đó vẻ mặt trong nháy mắt liền biến thành kinh ngạc.

Bức tranh trước đây của cô, sao lại ở chỗ này?

Khó trách cô vẫn cảm thấy cảnh tượng nơi này là quen thuộc như vậy, hóa ra đây là xây dựa theo bức tranh của cô.

Ngón tay Cảnh Hảo Hảo cầm bức tranh kia, bắt đầu run rẩy lên.

Người phụ nữ tưới hoa, nhìn thấy có người xa lạ tiến vào, đầu tiên là hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ dung nhan, có chút cao hứng hô một tiếng: “Cảnh tiểu thư.”

Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra, người tưới hoa, lại có thể là một người hầu trong biệt thự giữa sườn núi.

“Cảnh tiểu thư, sao cô lại ở đây? Nơi này, Thần thiếu gia đã tặng cho cô sao?” Người hầu cầm bình phun nước, vừa tưới hoa, vừa hỏi.

“Hả?” Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhíu nhíu mày, tặng cho cô? Nơi này là tặng cho cô?

“Đúng vậy, chẳng lẽ Cảnh tiểu thư không biết ư? Nơi này là Thần thiếu gia đặc biệt xây cho Cảnh tiểu thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi