TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Ngày cô nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, nói Thẩm Lương Niên trọng thương, nơi tốt Lương Thần muốn dẫn cô đến, hóa ra chính là giấc mộng tốt đẹp trong tuổi thơ của cô.

Mà ngày đó, anh ngược lại là muốn cầu hôn với cô......

Giờ này khắc này, cô mới biết được, hóa ra, giữa anh và cô, lại có thể bỏ qua nhiều như vậy.

Hóa ra, thật sự giống như là lời nói đó vậy, mọi người là sẽ thay đổi.

Cuối cùng cô không còn là một Cảnh Hảo Hảo dũng cảm mà lại hồn nhiên kia nữa, ngây thơ hồn nhiên tin tưởng tình yêu, tin tưởng đến thiên hoang địa lão, tin tưởng vĩnh chẳng không chia lìa.

Hiện tại cô, biết này cái gọi là thiên hoang địa lão chính là đồng thoại, vĩnh viễn không chia cách sớm hay muộn cũng sẽ biến thành vĩnh viễn không gặp gỡ.

Cô sợ hãi đáy lòng Lương Thần thật sự ghét bỏ cô, cũng sợ hãi Lương Thần có một ngày sẽ vứt bỏ cô, càng sợ hãi chính mình và Lương Thần lại bị người nhà của anh ngăn trở một lần nữa......

Ở đáy lòng của cô, cô vẫn cảm thấy, chính mình và Lương Thần là không có kết quả, cho nên, cô ngay tại lúc Lương Thần nói ra lời như vậy, liền bất giác bắt đầu buông tha, bắt đầu trốn tránh, không dám đi tranh thủ.

Ở trong tình yêu của anh và cô, anh là quá yêu, cho nên trở nên lo được lo mất. Mà cô, là rất sợ mất đi, bất giác không dám đi nhận.

Anh muốn để cho cô giữ lại, nhưng cô không có dũng khí mở miệng, cũng chỉ có thể trơ mắt chia tay như vậy.

Ngay lúc đó anh, hoàn toàn không phải để ý quá khứ của cô, cũng không phải không coi trọng tình yêu bọn họ mới để cho cô làm lựa chọn, anh chính là, muốn, tìm được một tia khẳng định từ trên người của cô.

Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, đáy lòng nói cho chính mình biết, Lương Thần là người cô yêu nhất trên thế giới này, anh đối với cô tốt như vậy, tốt như vậy, về sau cô đi nơi nào tìm được một giống người đối với cô tốt như anh? Cô không thể lại sợ hãi mất đi như vậy.

Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi đến trước vách tường thủy tinh, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve phía trên chữ phấn viết bằng dạ quang, đáy lòng chậm rãi hạ một cái quyết định.

Hạnh phúc của chính cô, cần chính cô đi nắm chặt.

Anh đã cố gắng muốn cho cô hạnh phúc, sao cô có thể trơ mắt để cho hạnh phúc của mình, trôi qua lặp đi lặp lại nhiều lần chứ?

......

Thật ra có đôi khi, rất nhiều chuyện, chỉ là một lần quyết tâm.

Hạ quyết tâm, tất cả sự tình tựa hồ liền trở nên không phải phức tạp như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, rất nhiều người vào lúc đối mặt với tình yêu, luôn do dự, không biết làm sao như vậy.

Cảnh Hảo Hảo đi ra từ “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”, đã hơn bảy giờ sáng, trên đường phố Tô Châu, người đã bắt đầu có chút nhiều.

Cảnh Hảo Hảo cả đêm chưa ngủ, hiện tại lại bởi vì chính mình quyết định cùng một chỗ với Lương Thần, tuy rằng kéo ra không nhiều sảng khoái tinh thần, nhưng cũng đã hoàn toàn tháo tảng đá đè ở đáy lòng mấy ngày nay xuống.

Cảnh Hảo Hảo mua cho mình và Từ Dung một chút đồ ăn sáng ở quán bữa sáng, ngăn cản một chiếc xe taxi trực tiếp đi bệnh viện.

Bởi vì tâm tình tốt, lúc cô đối mặt với y tá, trên mặt đều lộ ra một chút cười yếu ớt.

Trong hành lang bệnh viện, cho dù là ban ngày, vẫn có vẻ thực yên tĩnh như trước, y tá mặc áo trắng, đẩy bình truyền dịch không ngừng xuyên qua từng phòng bệnh.

Cảnh Hảo Hảo đi đến cửa phòng bệnh Lương Thần, vừa định nâng tay lên đẩy cửa, lại nghe được giọng nói của Lương Thần từ bên trong.

Người đàn ông có thể bởi vì vừa mới tỉnh lại, âm điệu có vẻ có chút suy yếu vô lực: “Hảo Hảo đâu? Cô ấy thế nào? Không có chuyện gì chứ?”

“Cô ấy không có việc gì, tôi bảo cô ấy về nhà đi thay quần áo rồi.” Theo sát sau đó, giọng nói Từ Dung cũng truyền ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi