TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Hơi thở ấm áp nhàn nhạt của Cảnh Hảo Hảo phun ở bên tai Lương Thần, làm cho anh có chút thần hồn điên đảo.

Nhưng mà, khi anh nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, toàn thân anh trong nháy mắt cứng ngắc lại.

Anh xoay qua, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo mang theo một chút hoảng sợ: “Cảnh, Cảnh, Hảo Hảo, em, em đang nói cái gì?”

Cảnh Hảo Hảo ôm lấy cánh tay anh, cười đến vẻ mặt ngọt ngào, mặt càng thêm gần sát hai gò má của anh một chút: “Anh thật sự không biết em đang nói cái gì?”

Trán Lương Thần, phủ kín một tầng mồ hôi.

Cảnh Hảo Hảo chợt đẩy cổ Lương Thần ra, xốc chăn lên xuống giường, chạy vội tới trước sô pha, lấy di động của Lương Thần từ trong túi xách mình ra, sau đó bò lại lên giường, lắc lắc với Lương Thần, liền trực tiếp nhấn mở file ghi âm tức thì của anh, lập tức truyền đến giọng nói “Thẩm Lương Niên” sao chép từ Lương Thần.

Những lời này, lúc trước khi Lương Thần ghi âm, bởi vì ngượng ngùng, đều là trốn ở trong toilet, khóa trái cửa để ghi chép.

Trong khoảnh khắc đó, Lương Thần như là bí mật nhỏ của mình bị người biết, toàn thân tràn ngập xấu hổ, không được tự nhiên.

Lúc trước anh nên hoàn toàn xóa sạch nữưng bản ghi âm này, sao anh không có chuyện gì lại lưu giữ ở trong điện thoại của mình, vẫn lưu trữ thì thôi đi, hiện tại lại bị phát hiện!

Mặt Lương Thần, hiện lên một chút đỏ sậm, ảo não vươn tay, cướp đi di động trong tay Cảnh Hảo Hảo, nhanh chóng hủy thi diệt tích.

Cảnh Hảo Hảo lại khí định thần nhàn ngồi ở trước mặt Lương Thần, nhìn ngón tay anh run run xóa đoạn ghi âm, sau đó, chờ lúc Lương Thần âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới không nhanh không chậm mở miệng, học ngữ khí nói chuyện khi anh bức bách cô năm đó, mở miệng nói: “Sao lại xóa đi? Vừa rồi anh còn chưa có nghe xong đâu, trong di động và USB của em, đều còn có bản sao đấy, muốn bây giờ em lấy ra, phát lại lần nữa cho anh không!”

Lương Thần sợ tới mức cả người vội vàng né ra sau một chút, nhìn Cảnh Hảo Hảo, giật mình nói: “Em lại có thể còn lưu lại?”

“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo đặc biệt nghiêm túc gật gật đầu, sau đó liền tiến đến trước mặt Lương Thần, cười ấm áp với anh, nói: “Lương Thần, em nói cho anh biết, nếu anh còn dám khi dễ em, ném sắc mặt cho em xem, phát giận với em, em liền trực tiếp mang những đoạn ghi âm kia ra ngoài ánh sáng, em sẽ để cho mọi người toàn thế giới biết, tổng tài tập đoàn Giang Sơn đại danh đỉnh đỉnh, bắt chước giọng nói của một người đàn ông khác là bộ dạng gì!”

Ngữ khí Cảnh Hảo Hảo rõ ràng ôn nhu êm tai, Lương Thần lại nghe đến sau lưng toát mồ hôi.

Cảnh Hảo Hảo nhìn người đàn ông vừa mới bày sắc mặt thờ ơ cho mình xem, đang có vẻ mặt thất kinh, nhất thời mặt mày hớn hở nâng cánh tay lên, treo trên cổ của anh, lắc đầu, dùng ngữ khí chỉ huy cấp dưới, nói: “Lương Thần, hiện tại em ra lệnh cho anh, bắt đầu từ ngày mai, mười giờ rưỡi tối mỗi ngày, đúng giờ ở cửa đại học Giang Sơn đón em tan học, đưa em về nhà!”

“Nếu anh dám muộn, không đến, em liền tung đoạn ghi âm kia lên mạng!” Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền lôi kéo Lương Thần nằm song song ở trên giường bệnh, còn vươn tay, ôn nhu sờ sờ hai gò má Lương Thần, ngữ khí cũng là nhu tình như nước: “Có nghe thấy chưa?”

Lương Thần gật gật đầu, đáy lòng yên lặng nghĩ, anh đây là bị Cảnh Hảo Hảo dùng ghi âm của anh, học tác phong năm đó của anh, uy hiếp?

Chỉ là, sao anh cảm thấy, chính mình bị uy hiếp, nhưng lại rất cam tâm tình nguyện, tâm hoa nộ phóng chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi