TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May 

Lương Thần chợt vọt vào, lại nhìn thấy trên giường ngồi ngay ngắn một hàng người, trên người đều phủ một khổi tơ lụa đỏ thẩm, vẫn che giấu từ trên đầu đến trên mặt đất, toàn thân cao thấp bao vây nghiêm nghiêm thật thật.

Duyên Hoa xinh đẹp đứng ở bên cạnh những người đó, nhìn Lương Thần nói: “Anh Lương Thần, hát không được Giang Nam style tiểu bình quả, liền không thể mang cô dâu đi, chúng ta liền thay đổi một chút.” 

“Tiểu bình quả anh có thể nói chưa từng nghe qua, nhưng Đường Bá Hổ chọn Thu Hương, anh sẽ biết đi.” 

“Hiện tại chúng ta sẽ làm theo Đường Bá Hổ chọn Thu Hương.” 

“Trong sáu người ngồi ngay ngắn nơi đó, có năm phù dâu, một cô dâu.” 

“Anh Lương Thần, anh phải nhìn cho kỹ, chọn được người nào, anh sẽ mang người đó đi!” 

Duyên Hoa nói xong, liền làm một tư thế mời với Lương Thần. 

Những phù dâu kia vốn đều chọn lựa theo dáng người của Cảnh Hảo Hảo, hiện tại trên người đều phủ tơ lụa màu đỏ, làm cho người ta thoạt nhìn, liền tựa như sáu người giống nhau như đúc. 

Lương Thần khó xử nhìn về phía Duyên Hoa. 

Duyên Hoa nhún vai: “Anh Lương Thần, em đây ngược lại không giúp được anh, nhanh đi chọn cô dâu đi, cẩn thận làm lỡ giờ lành.” 

“A Thần, cũng đừng chọn sai cô dâu!” 

“Chọn sai cô dâu, buổi tối đêm động phòng hoa chúc, cẩn thận bị cô dâu buộc quỳ tấm ván giặt!” 

Lương Thần ở trong tiếng giễu cợt của phù rể, mở từng bước chân đi về phía trước, anh nhìn chằm chằm sáu cô gái ngồi ngay ngắn trước mặt, làm một động tác chớ có lên tiếng với người phía sau, sau đó liền ngồi xổm người xuông, tiến được trước ngực mỗi người, sau đó, liền nâng tay lên, một phen xốc một tơ lụa đỏ trong đó lên, lộ ra dung nhan kiều mỵ của Cảnh Hảo Hảo. 

Thật ra trò chơi này, mọi người chỉ là dùng để vui đùa, nhưng ai cũng thật không ngờ, Lương Thần lại có thể thật sự chọn lựa ra được từ trong sáu người. 

Giờ ngược lại dẫn tới những người khác hung hăng ngẩn ra, giây tiếp theo, Lương Thần liền đã ôm lấy cô dâu ngồi ở chỗ cuối của mình lên, đi ra cửa. 

Phù rể và phù dâu vội vàng vây quanh. 

Vì để có điềm lành, xuống lầu cũng không có đi thang máy, đi là cầu thang, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, đi tuốt đằng trước mặt. 

Cảnh Hảo Hảo ở tầng mười. 

Phù dâu theo ở phía sau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở nói: “Chú rể, cần phải ôm chặt cô dâu, nếu lòng bàn chân cô dâu chạm đất, đó chính là tượng trưng điềm xấu.” 

Lương Thần nghe nói như thế, hơi nâng Cảnh Hảo Hảo lên trên, khiến cho phù rể phù dâu phía sau cười thành một đoàn. 

Cánh tay Cảnh Hảo Hảo ôm lấy cổ Lương Thần, nhìn dung nhan tuấn mỹ ôm cô, từng bước một đi xuống cầu thang, cô nhịn không được hơi nâng đầu một chút, tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Lương tiên sinh, có mệt không?” 

Lương Thần lắc lắc đầu, nói: “Lương phu nhân, không mệt.” 

Cảnh Hảo Hảo bị một tiếng Lương phu nhân này gọi đến khóe môi khẽ nhếch, sau một lúc lâu, cô tiến đến bên tai Lương Thần, nhẹ giọng nói: “Lương Thần, vận khí của anh thật tốt!” 

“Em là đang chỉ anh cưới em sao? Vậy thì thật đúng là vận khí tốt.” 

Đây có tính là lời ngon tiếng ngọt không? 

Cảnh Hảo Hảo cong cong khóe môi: “Không phải, em chỉ là, anh lập tức liền đoán trúng người nào trong sáu phụ dâu là em.” 

Lương Thần nghe được những lời này của Cảnh Hảo Hảo, thật lâu sau, mới lên tiếng, thành thực mà nói: “Không phải vận khí của anh tốt.” 

Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần. 

Lương Thần vừa cất bước xuống bậc thang, vừa nhìn lại ánh mắt của cô, nói: “Em biết không, người toàn thế giới nhiều như vậy, anh lại chỉ nghe được tiếng tim đập của một mình em.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi