TỔNG GIÁM ĐỐC, ĐỪNG TỚI ĐÂY!

Edit: V.O

"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, mới chịu rời khỏi con tôi?"

Tầng một nhà hàng Khải Toàn, một phụ nữ trung niên ăn mặc phú quý, ngồi ở góc cầu thang. Đối diện bà là một cô gái trẻ tuổi.

Quần áo của cô gái này bình thường, bộ dạng lại xinh đẹp động lòng người. Mà lúc này, lại bởi vì câu nói của người phụ nữ trung niên, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Cháu..." cô mở miệng nói.

"Được rồi!" Người phụ nữ thô bạo cắt ngang lời cô, rút một tờ chi phiếu từ trong túi xách ra, ném đến trước mặt cô gái: "Tôi nghe nói, nhà cô khó khăn. Đây là 20 vạn, hẳn là đủ chứ!"

"Bác, bác gái, cháu không hiểu ý của bác..." Trong ánh mắt cô, hiện ra kích động: "Cháu, cháu muốn gặp Chu Hi! Cháu muốn nghe chính miệng anh ấy..."

"Bác gái là lời cô có thể gọi à?"

Người phụ nữ lại cắt ngang cô, châm chọc: "Cô còn muốn gặp con tôi? Cũng không xem cô có thân phận gì? Nói thật cho cô biết vậy, hôm nay chính con tôi nhờ tôi tới. Nó nhờ tôi nói lại với cô, lúc trước ở cùng cô, chẳng qua là thấy cô xinh đẹp, chơi đùa với cô mà thôi. Bây giờ nó ngán, cô cũng đừng dây dưa với nó nữa. Cô chỉ là một nhân viên làm công bình thường ở quán trà sữa, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, con trai tôi sẽ coi trọng cô?"

"Nhưng, nhưng anh ấy từng nói..."

Cố Niệm cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau, giọng nói run run: "Anh ấy nói anh ấy thích cháu, sẽ kết hôn với cháu..."

"Kết hôn? Cô đúng là người si nói mộng!" Người phụ nữ không khỏi nâng cao giọng: "Cô cũng không soi gương, xem bản thân là thân phận gì! Chỉ dựa vào thân phận của cô, còn tính toán gả vào nhà họ Chu chúng tôi? Tôi nói cho cô biết, con tôi sắp đính hôn với Nhị tiểu thư nhà họ Vương rồi. Cô nên nhanh chóng cầm tờ chi phiếu này, biến mất trước mặt con tôi. Nếu không nghe lời, đừng trách tôi dùng thủ đoạn khắc nghiệt!"

Nói xong, người phụ nữ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: "Nói đến đây thôi. Thời gian của tôi quý giá, sẽ không lãng phí với cô. Còn cô, cứ tiếp tục ngồi ở đây đi. Dù sao, lấy thân phận của cô, có lẽ cả đời này, cũng sẽ không tới được nhà hàng sang trọng như thế này."

Nói xong, sửa sang áo choàng lại một chút, xoay người bỏ đi.

Cố Niệm cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, nhưng cho dù ai nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy là cô đang đau lòng.

...

Mà lúc này, trong căn phòng ở tầng hai.

Một người đàn ông mặc âu phục cao cấp được định chế, đang ngồi lẳng lặng cạnh cửa sổ. Khuôn mặt y tuấn tú, dieendaanleequuydoon – V.O, mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy mê người, khuôn mặt giống như dao khắc. Trên dưới toàn thân, đều tỏa ra hơi thở mạnh mẽ khiến cho người ta sợ hãi.

"Bạch gia? Đề nghị vừa rồi của tôi..."

Giọng nói của người đàn ông trung niên, kéo y từ trong trầm tư.

Bạch Thận Ngôn quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên ngồi đối diện, lúc này khuôn mặt đang lo lắng nhìn y.

Trong mắt Bạch Thận Ngôn thoáng hiện lên không vui vì bị cắt ngang.

Y ngẩng đầu, thoáng nhìn qua bên cạnh, trợ lý lập tức hiểu ý, thay y nói chuyện: "Mã tổng, về hạng mục thành phố Tây, Bạch gia chúng tôi..."

Tầm mắt Bạch Thận Ngôn, lại hướng xuống dưới tầng một lần nữa.

Khuôn mặt này, hình như đã từng thấy ở đâu rồi?

Nhưng, không đợi y nghĩ lại, chỉ sau một giây, cả một đám cả nam lẫn nữ, vọt ra từ bên cạnh. Mấy người này ăn mặc, không chỗ nào là không biểu hiện thân phận phú quý của bọn họ.

Bọn họ ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm, mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Ha ha ha, các cậu thua! Người hôm nay đến, không phải là tên Chu Hi cặn bã, mà là bà già nhà hắn! Nguyện cược nguyện chịu thua, nhanh đưa tiền cho mình!" Cô gái ngồi bên cạnh Cố Niệm, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi