TỔNG GIÁM ĐỐC, ĐỪNG TỚI ĐÂY!

Edit: V.O

A a a a...

Thật sự sắp điên rồi.

Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim hận không thể để Bạch Thận Ngôn giáp mặt vạch trần cô, cũng tốt hơn việc hỏi từng chút một, hành hạ từng chút một thế này.

Cô đã nói, không nên về thành phố M.

Thành phố M nhỏ như vậy, sớm hay muộn hai người cũng sẽ đụng mặt.

Chỉ là không nghĩ tới, sẽ đụng mặt dưới tình huống như vậy.

"Thịnh tiểu thư?" Bạch Thận Ngôn kêu.

"À, không, không phải là tháng Tám. Là, là vào mùa Đông." Thịnh Thiên Kim nói.

Nghe câu trả lời như thé, Bạch Thận Ngôn ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng.

Y ra sức đè dòng táo bạo sâu trong nội tâm, nhưng cuối cùng vẫn bị câu trả lời của Thịnh Thiên Kim chọc giận.

Tên, là giả.

Thân phận, là giả.

Sinh nhật, là giả.

Sự thật chứng minh, "Cố Niệm", từ tình cảm đến con người, tất cả đều là giả.

Bạch Thận Ngôn y, chẳng qua là một vị thuốc mà nhất thời Thịnh đại tiểu thư tâm huyết dâng trào tìm được mà thôi.

Tốt lắm, thật sự rất tốt!

...

Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, lén nhìn thoáng qua Bạch Thận Ngôn.

Cô vừa nhìn, lòng cô lập tức chìm vào đáy biển.

Xong rồi xong rồi.

Xem ra lần này, cô đã hoàn toàn đắc tội với Bạch Thận Ngôn. Đừng nói ký hợp đồng với công ty y, ngay cả chuyện cô có thể sống sót ở thành phố M không, cô cũng không dám bảo đảm.

Nếu không, thừa dịp Bạch Thận Ngôn còn chưa ra tay, nhanh chóng rời khỏi thành phố M?

Thịnh Thiên Kim muốn làm con rùa đen rụt đầu.

...

Cuối cùng, cho đến rời khỏi, dieendaanleequuydoon – V.O, Thịnh Thiên Kim vẫn cúi thấp đầu, không nói gì, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Bạch Thận Ngôn đứng ở cửa Bích Lạc Đinh, nhìn Lục Du Sinh dẫn Thịnh Thiên Kim rời đi.

"Bạch gia."

Lúc này, tài xế đã lái xe đến.

Bạch Thận Ngôn vòng qua đầu xe, đi đến chỗ tay lái: "Tôi có chút việc, tự anh gọi xe về đi."

Tài xế bước xuống xe, Bạch Thận Ngôn ngồi vào chỗ ghế lái.

Rất nhanh, xe đã chạy nhập vào dòng xe, sau đó từ từ đi theo phía sau một chiếc xe khác.

...

Thịnh Thiên Kim ngồi ở vị trí phó lái, hai tay xoắn vòng trên đầu gối.

"Thế nào?" Lục Du Sinh quay đầu, nhìn cô.

Thịnh Thiên Kim mở miệng, cuối cùng nói: "Không thì, em đổi việc khác đi."

"Lý do." Lục Du Sinh nói.

"Ơ, em cảm thấy, có thể em không thích hợp với công việc này." Thịnh Thiên Kim rối rắm, nói.

Cô cúi đầu, cho nên bở lỡ biểu cảm lúc này của Lục Du Sinh.

...

Lục Du Sinh đưa Thịnh Thiên Kim đến cửa nhà lầu nhỏ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, có anh ở đây."

Trước khi xuống xe, anh xoa nhẹ đầu cô.

Thịnh Thiên Kim cố gắng nhếch miệng, muốn tươi cười với anh, nhưng trong lòng lại chua sót, thật sự là không cười nổi.

"Đi đường cẩn thận."

Cô đứng ở cổng sắt khắc hoa, vẫy tay với người trong xe.

Sau khi Lục Du Sinh rời đi, cả người cô đều suy sụp, đứng ủ rũ trước cổng vài phút, sau đó mới nhấc chân đi vào bên trong.

Lúc cô đi vào nhà, một chiếc xe hơi màu đen từ từ đứng ở chỗ cô vừa đứng.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tràn ngập tối tăm của Bạch Thận Ngôn.

Y nhìn chằm chằm căn nhà đối diện, nhìn một lúc lâu. Lâu đến mức cơn giận không tên trong lòng y bị gió đêm thổi tan, y mới quay đầu xe, từ từ chạy vào trong đêm đen.

Mà lúc này, Thịnh Thiên Kim đang ôm gối ôm, ngồi tựa lên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài, nhớ tới đủ chuyện ở nhà hàng vừa rồi.

Nếu đổi thời gian, đổi địa điểm, có lẽ cô sẽ giải thích rõ ràng với Bạch Thận Ngôn.

Nhưng, vào lúc đó, nơi đó, trường hợp như vậy... phản ứng đầu tiên của cô, cũng chỉ có thể ra sức phủ nhận quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn...

Chỉ sợ giữa bọn họ, lại không có cách nào cứu vãn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi