Edit: V.O
"Ơ? Chuyện này, hình như là có. Nhưng, lúc đó tôi..." Thịnh Thiên Kim giải thích.
"Hôm đó, cô nói sinh nhật cô, người nhà đều ở nước ngoài, không có ai trải qua sinh nhật với cô, cũng là lừa tôi?" Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô, nói.
"Chuyện này, trước tôi đã..."
"Xem ra, cũng là lừa tôi." Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi..."
"Xét thấy tác phong lúc trước của cô, tôi có thể cho ra một kết luận: Lúc trước cô dùng tên giả "Cố Niệm" tới tiếp cận tôi, ban đầu là vì khuôn mặt của tôi. Sau này, cô phát hiện tôi không dễ đối phó, bạn bè khuyên cô từ bỏ, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cô. Trước mặt bạn bè, cô lập quân lệnh, nói nhất định sẽ theo đuổi được tôi...sau đó, lại thay đổi kế sách, bắt tay vào từ chỗ Triệu lão gia tử, đánh ván bài tình cảm, từ từ làm tan rã phòng tuyến nội tâm của tôi. Cho đến khi tôi đồng ý, cùng cô 'qua sinh nhật'..." Bạch Thận Ngôn nhìn cô, gằn từng tiếng, nói rất chậm.
Thịnh Thiên Kim đứng trước mặt y, toàn thân cứng ngắc.
"Không phải như thế."
"Vậy thì sao?"
"Tôi..."
Giờ phút này, đột nhiên cô phát hiện, mình không có cách nào phản bác những suy đoán của Bạch Thận Ngôn.
Bởi vì, đây thật sự đều là những chuyện cô đã từng làm.
"Cô thích chơi đùa, lại kiêu ngạo. Trước kia ra tay luôn luôn thuận lợi, chỉ riêng chạm vào cái đinh lớn ở chỗ tôi. Tốn nhiều thời gian như vậy, mới khiến cho tôi động lòng. Cho nên, cô muốn trả thù tôi." Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nói: "Thủ đoạn cô trả thù tôi, dieendaanleequuydoon – V.O, chính là khiến tôi mất mặt! Cô tỉ mỉ bày ra một trận..."
"Im miệng, anh im miệng cho tôi!"
Thịnh Thiên Kim không nghe nổi nữa, kêu lớn.
Bạch Thận Ngôn dừng lại, mặt vô cảm nhìn cô.
Thịnh Thiên Kim cũng nhìn chằm chằm y, mắt đỏ bừng, nói: "Anh không nghe tôi giải thích, dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Anh thích suy diễn như vậy, sao không đi làm biên kịch, đi quay phim truyền hình đi!"
Nói tới đây, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào.
"Tôi thừa nhận, ban đầu tôi tiếp cận anh, là vì mặt của anh. Sau đó không từ bỏ, là vì thái độ của anh khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi. Nhưng sau đó, lúc anh đi xem pháo hoa Đêm Thất Tịch cùng tôi, tôi động lòng rồi. Lúc đó, tôi mới phát hiện, tôi đã sớm thích anh rồi..." Thịnh Thiên Kim kích động nói: "Sau đó, cho dù là mua cá vàng cho anh, hay là cuộc hẹn sinh nhật kia, đều là tôi thật lòng..."
Trong mắt cô, tràn ngập nước mắt.
Bộ dạng này, rất dễ khiến cho người ta thương tiếc, khiến cho người ta tin tưởng.
Bạch Thận Ngôn hơi hơi nhíu mày, vô thức tránh ánh mắt cô.
"Thật lòng? Nếu là thật lòng, vậy cô sẽ không tiếp tục lừa tôi, nói ngày đó là sinh nhật cô." Bạch Thận Ngôn nói.
Nghe xong lời này, Thịnh Thiên Kim cố gắng ngẩng đầu, ép nước mắt tràn đến khóe mắt trở lại.
"Đúng, chuyện sinh nhật là tôi lừa anh. Nhưng, dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn tôi định tối hôm đó thẳng thắn thành thật với anh." Thịnh Thiên Kim nói: "Chỉ là không nghĩ tới, trên đường đi tới, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến tôi không thể không rời đi."
"Hửm, thật không?" Bạch Thận Ngôn thản nhiên nói: "Vậy sau đó thì sao? Sau hai tháng, cô cũng không tìm được cơ hội giải thích cho tôi?"
"Hai tháng đó, tôi..."
Nói tới đây, Thịnh Thiên Kim ngừng lại.
Hai tháng đó xem như là những ngày sụp đổ nhất trong cuộc đời cô, ngoại trừ đoạn ám ảnh thời thơ ấu.
Ông nội thương yêu cô nhất, đột nhiên qua đời.
Cô vội vàng chạy về, lại té xỉu trên linh đường.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện thế giới của cô đã biến mất hoàn toàn.