TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Ngày hôm sau, Hứa Hoài Đức chủ động gọi điện thoại cho Trợ lý của Tấn Uyên, muốn hẹn thời gian cùng ăn cơm đàm luận.
Trong điện thoại, trợ lý rất khách khí từ chối: "Giam đốc Hứa, thật ngại quá, Tấn tổng hai ngày nay có việc bận, không có thời gian gặp khách ăn cơm.

Lần sau Tấn tổng có thời gian, tôi sẽ liên lạc với anh."
Chuyển biến bất thình lình như vậy, Hứa Hoài Đức có một loại dự cảm không tốt.
Rõ ràng hôm qua đã hẹn nhau cùng nhau ăn cơm nói chuyện, kết quả từ miệng người khác nghe được, Tấn Uyên luôn đúng giờ vậy mà lại lỡ hẹn.

Ngày hôm sau lại liên lạc với ông không được, bữa cơm này tức thì bị kéo dài thời hạn, ngay cả xác định thời gian gặp lại cũng không có.

Anh ta ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: "Trợ lý Trương, phải chăng chúng tôi có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, thất lễ với Tấn tổng?"
"Không có, sự chân thành của quý công ty cả tôi và Tấn tổng đều cảm nhận được, chẳng qua Tấn tổng mấy ngày nay thật không thể phân thân.

Xin giám đốc Hứa thông cảm."
Mặc dù trợ lý Trương nói anh ta và công ty không liên quan, nhưng anh ta vẫn có chút không yên lòng.

Sau khi cúp điện thoại chỉ ngồi ở trong phòng làm việc suy nghĩ chuyện này có mấy loại khả năng.
Nếu như có thể, anh ta cũng rất muốn tìm người đi điều tra Tấn Uyê đến cùng đã gặp phải chuyện gì, nhưng vừa cầm điện thoại lên anh ta lại đặt xuống trở lại.
Tấn Uyên mặc dù không phải người địa phương, địa bàn của ông ở phía Nam, nhưng không có nghĩa ở nơi này đến một mối quan hệ ông cũng không có.
Nghe nói con người Tấn Uyên làm việc khiêm tốn, nếu như bị ông phát giác được, anh ta đang điều tra ông, chỉ sợ đàm phán hợp tác không thành, ngược lại sẽ kết thêm thù.
Anh ta còn đang vì việc này buồn phiền, thì chủ tịch Hứa ở bên ngoài đã gọi tới.
Không cần chủ tịch Hứa truy hỏi, anh ta đã đem sự tình nói thật: "Hôm qua con tìm trợ lý của Tấn tổng hẹn thời gian ăn cơm, mọi thứ đều chuẩn bị xong, món ăn cũng là khẩu vị mà Tấn tổng thích.

Nhưng không hiểu sao, về sau trợ lý Tấn tổng gọi điện thoại tới, nói Tấn tổng có việc gấp không thể tới.

Hôm nay con lại liên hệ với trợ lý của ông ấy, trợ lý nói mấy ngày nay đều không có thời gian."
"Như thế thật kỳ lạ." Chủ tịch Hứa và Tấn Uyên từng quen biết, so với Hứa Hoài Đức ông càng hiểu rõ Tấn Uyên hơn: "Nhưng mà cũng không sao, nghe nói lần này ông ấy đưa mẹ theo đến, lão nhân gia lớn tuổi, có thể đi đứng không tiện.


Tạm thời có việc cần điều chỉnh thời gian hẹn gặp cũng có thể lý giải."
Hứa Hoài Đức vâng một tiếng.
Nghe ba anh ta nói như vậy, anh ta cũng yên tâm.
"Hoài Đức, lần này ba và anh con đều có việc đi không được, nhiệm vụ liên hệ Tấn Uyên giao cho con.

Hạng mục đàm phán thành công hay không không quan trọng, quan trọng là tạo được mối quan hệ với Tấn Uyên.

Kế hoạch sắp tới của công ty con cũng biết, tiếp theo muốn khai thác tại thành phố phía Nam, nếu như có thể hợp tác với Tấn Uyên, đối với công ty cũng có sự trợ giúp rất lớn."
Kỳ thật chủ tịch Hứa hoàn toàn đem cơ hội cho đứa con trai mà ông coi trọng nhất.

Ông hiểu rõ Tấn Uyên là một người không tệ.

Đây cũng là một cửa khảo nghiệm năng lực của Hoài Đức, nếu như Hoài Đức có thể tạo mối quan hệ với Tấn Uyên, về sau hạng mục phía Nam và cả công ty đều chuẩn bị giao cho anh ta.

Nếu như Hoài Đức làm hỏng việc này, vậy hướng phát triển tiếp theo của anh ta, ông vẫn phải cân nhắc thêm.
Hứa Hoài Đức cũng hiểu rõ tính toán của ba anh ta, bằng không anh ta cũng không buông công việc trong tay xuống, trong thời gian làm việc còn đi phỏng đoán tâm tư của Tấn Uyên.
Một bên khác, Hàn Hi Văn không nhận được điện thoại của bộ giao thông gọi tới, cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra bà lão kia chắc là không có chuyện gì, bằng không đã sớm tìm tới cô ta rồi.
Lục Hạo Thiên cũng không ngờ tới trợ lý Tấn Uyên vậy mà lại chủ động tìm tới công ty.
Mới đầu, anh cũng cảm thấy vị trợ lý này có chút quen mắt, về sau trợ lý chủ động tự giới thiệu, giải thích với anh: "Lục tổng, hôm qua chúng ta mới gặp ở bệnh viện, chẳng qua khi đó đang có việc gấp, không kịp đến chào hỏi."
Giờ anh lúc này mới hiểu ra, thần sắc không khỏi bất ngờ.
Tất cả mọi chuyện quá khéo rồi, bà lão cô cứu hôm qua vậy mà là Tấn lão phu nhân.

Nếu như chuyện này bị người có lòng khuếch đại lên, nếu như Tấn Uyên nghi ngờ, có thể hay không hoài nghi đây là cô và anh cùng dàn dựng lên? Anh ngược lại không quan trọng, chủ yếu anh không muốn việc này liên lụy đến cô.

Cô là xuất phát từ lòng tốt mới cứu người, nếu như cô biết mình bị người ta hiểu lầm, trong lòng chẳng phải rất khó chịu sao?
Trợ lý Trương tựa hồ nhìn ra được sự lo lắng của anh, vội vàng giải thích: "Lục tổng, chỉ sợ ngài không nhớ rõ, tám năm trước, Lục thị và Tấn thị từng có tiếp xúc, cũng là muốn hợp tác một hạng mục.

Chẳng qua hạng mục này về sau không đàm phán thành công, nhưng Tấn tổng chúng tôi rất tán thưởng nhân phẩm của ba và anh trai anh.

Chuyện ngày hôm qua, bất kể là lão phu nhân hay Tấn tổng, đều không có hiểu lầm.

Chuyện này xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ không hiểu lầm ý tốt của Hàn tiểu thư."
Anh lúc này mới cảm thấy an tâm một chút.
Anh muốn hợp tác với Tấn Uyên, cũng rất hi vọng có thể tiếp nhận hạng mục Danh sơn này, nhưng không có nghĩa anh sẽ dùng những chiêu thức hạ lưu kia, huống chi còn là nhằm vào một bà lão.
Anh là một thương nhân, anh bị người khác hiểu lầm là chuyện thường xảy ra, nhưng anh không hi vọng ý tốt của cô bị người ta hiểu lầm.
Sau khi trợ lý Trang tìm hiểu về kế hoạch liên quan đến sự án Danh Sơn mà anh làm, lại gọi điện thoại cho Tấn Uyên.

Anh ta đơn giản thuật lại một chút trọng điểm trong đó, Tấn Uyên quả nhiên rất có hứng thú với kế hoạch này, hai giờ chiều liền đích thân tới một chuyến, muốn cùng anh nói chuyện kỹ lưỡng hơn.
Hai người trong phòng làm việc, nói ròng rã ba tiếng đồng hồ, từ hai giờ tới năm giờ, đủ để Tấn Uyên hiểu rõ anh đã trút xuống bao nhiêu tâm huyết và dã tâm đối với hạng mục này.
Tấn Uyên và anh nói một lúc lâu sau, ông ý vị thâm trường nói: "Tôi cùng anh trai và ba cậu, đều đã từng quen biết, nói thế này có thể có chút qua loa, nhưng tôi cảm thấy, có thể hay không trở thành bạn bè tri kỷ chẳng qua là chuyện vài lần gặp gỡ.

Lúc ấy chúng tôi bởi vì một chút quan niệm không hợp mà không thể hợp tác trở thành đối tác.

Tôi cũng coi như hiểu rõ cách làm người của hai người họ, tôi cũng không phải bởi vì Hàn tiểu thư đã cứu mẹ tôi mới đến đây để gặp cậu.

Làm ăn là làm ăn, ân tình là ân tình, phương án sắp đặt của cậu, sau này trở về tôi sẽ thương nghị với các công nhân viên.

Nếu như về sau chúng ta có thể hợp tác, nhất định là xuất phát từ lợi ích, điểm ấy cậu cứ yên tâm."

Ông năm nay hơn bốn mươi tuổi, có thể từ một người nghèo tay trắng làm nên cơ nghiệp như hiện nay, ông cũng không phải là một nhà từ thiện.

Sở dĩ ông tới gặp anh, đơn giản là vì hai nguyên nhân.

Thứ nhất là tín nhiệm cách làm người của phụ huynh anh, thứ hai lại trùng hợp với duyên phận ngày hôm qua.
Tới gặp anh là một chuyện, có thể hợp tác hay không lại là một chuyện khác.
Anh nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Đương nhiên, Tấn tổng cũng không phải là nhà từ thiện."
Sau khi Tấn Uyên cùng trợ lý rời đi, các nhân viên khác của công ty hiển nhiên đã kiềm chế hưng phấn một thời gian dài, một giây trước lễ tân thăm dò được bọn họ đã vào thang máy, một giây sau mấy người đàn ông đã vui sướng đập bàn.

Bọn họ ngao ngao gọi, ai có thể nghĩ tới sẽ có bước chuyển biến như vậy.

Lúc đầu công ty bọn họ nhỏ như thế, người bình thường căn bản không chú ý đến.

Nhìn thấy bình thường ông chủ vì hạng mục này mà tăng ca, trong lòng bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi: Thật là được không? Hạng mục lớn như thế đến phiên bọn họ không?
Bây giờ Tấn tổng người ta trực tiếp tìm tới cửa, rõ ràng là có hy vọng a!
Một khi hạng mục này khai trương, đây tuyệt đối là bằng mấy năm cố gắng.

Nói không chừng không tới nửa năm, công ty bọn họ liền có thể mở rộng quy mô, trở lại đỉnh phong như ban đầu hoàn toàn không thành vấn đề.
Hôm nay anh muốn nói chuyện với Tấn Uyên nên đã gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay anh không thể tới đón cô cùng nhau tan tầm được.
Lúc đầu anh nghĩ rằng cô sẽ tự mình đi tàu điện ngầm hoặc là đón xe.

Trên đường về nhà anh còn bàn bạc với Vương Kiên, muốn mua cho cô mua một chiếc xe, như vây cô đi làm cũng thuận tiện hơn.

Còn chưa thảo luận ra kết quả, lúc lái xe vào trong sân, anh thấy xe Thịnh Viễn vậy mà lại ở đây.

Truyện mới cập nhật
Vừa mới vào nhà, liền thấy Thịnh Viễn cùng Đậu Đậu và cô đang nói chuyện gì, ba người đều đang cười, còn cười rất vui vẻ.
Thấy anh trở về, Đậu Đậu rất tri kỷ rót cho anh một ly nước.
Mặc dù xuân về hoa nở, nhưng nhiệt độ vẫn không cao lắm, anh vừa cởϊ áσ khoác vừa hỏi Thịnh Viễn.
Anh nhớ hôm nay anh không có hẹn Thịnh Viễn.

Thịnh Viễn nhìn cô một cái, cười nói: "Hôm nay tôi tan ca sớm, định là đi mua một ít đồ.

Vừa hay đi ngang qua trung tâm kiểm tra sức khoẻ cô ấy làm việc, thấy cũng sắp đến lúc cô ấy tan ca, nên gọi điện thoại cho cô ấy, thuận tiện đưa cô ấy về."
Sau khi nói xong, Thịnh Viễn lại nói: "Thế nào, có phải tôi rất đủ ý tứ?"
Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, Thịnh Viễn đã nhiều lần đón cô, lần này đi ngang qua chỗ kia, anhkhông cần gọi điện thoại nhờ anh, anh đã tự chủ động gọi điện thoại cho cô.

Cũng vì anh không có em gái, nếu như anh có em gái, anh cũng phải quan tâm em gái anh như vậy.
Thịnh Viễn rất thích nói chuyện phiếm với cô, hai người bọn họ dù sao cũng có cùng sở thích, cùng thích một ca sĩ, chỉ cần nói những chuyện bát quái và các bài hát của ca sĩ kia, cũng đã rất vui vẻ rồi.
Anh nói: "Tôi không ngờ cậu lại tự giác tới như thế."
Thịnh Viễn vui vẻ: "Cần thiết a, cô ấy là em gái của cậu mà."
Lần này cô còn giới thiệu cho anh một ca sĩ khác, trước đó anh chưa từng nghe ca sĩ kia hát, lần này nghe xong, quả nhiên là giọng hát mà anh thích.
Khi họ đang nói chuyện, mẹ từ phòng bếp bước ra: "Thịnh Viễn, bá mẫu cũng không biết hôm nay con đến, trong nhà không chuẩn bị nhiều đồ ăn.

Nhưng con yên tâm, vừa rồi bác nhờ Băng Nhi mua thức ăn bên ngoài, mùi vị nhà hàng gần đây không tệ, gọi những mấy món con thích ăn, con phải ở lại cùng ăn cơm đấy."
Thịnh Viễn cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, ban đầu con cũng chỉ định đưa cô ấy về rồi sẽ đi ngay.

Thế này làm phiền bác quá."
Mẹ anh đi tới, trên mặt đầy vẻ tươi cười: "Này sao lại là phiền phức.

Đúng rồi, Thịnh Viễn, bác nhớ lúc trước con rất thích ăn củ cải cay, lần này bà Vương vừa vặn cho bác một bình.

Đợi chút nữa bác chia một nửa cho con, con nhớ mang đi, nếu còn chưa đủ, lần sau bác lại nhờ bà Vương làm thêm một chút."
Đừng nói là Thịnh Viễn vì được sủng ái mà lo sợ, ngay cả anh cũng cảm thấy mẹ anh quá nhiệt tình.
Vốn anh còn đang buồn bực, đột nhiên chiếc nhẫn nam trên tay anh phát ra âm thanh: "Đây là chuyện gì a?"
Nhẫn nữ hững hờ trả lời: "Thật là đần! Anh chưa nghe qua câu này sao?"
"Câu gì?"
"Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích!"
Nhẫn nam: "?"
Lục Hạo Thiên: "?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi