TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Bầu không khí trong phòng không căng thẳng như trong tưởng tượng của Đậu Đậu.
Mẹ Lục và Hàn Băng Nhi đều không phải kiểu người hay gây gổ với người khác, nhưng hai người đã ngồi xuống để nói chuyện và nội dung cuộc nói chuyện tuyệt đối không tính là ôn hòa.
Biểu hiện hôm nay của Hàn Băng Nhi không chỉ làm nhà họ Hàn kinh ngạc, cũng làm cho mẹ Lục vô cùng ngoài ý muốn.
Bà không tiếp xúc nhiều với Hàn Băng Nhi, trước khi cô đến đây tổng cộng chỉ mới gặp mặt mấy lần.

Tuy bà không nghĩ Hàn Băng Nhi là cái bánh bao mềm ai cũng bắt nạt được, nhưng cũng không cảm thấy cô có thể lợi hại đến đâu.

Chung quy thì Hàn Băng Nhi vẫn còn rất trẻ, năm nay vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi.

Trong nhận thức của mẹ Lục, một người con gái trẻ hai mươi bốn tuổi cho dù lòng dạ có tâm cơ thế nào cũng không đến mức khiến cho người nửa thân đã vào hoàng thổ như bà nhìn không thấu.
Người như Hàn Băng Nhi, hoặc là người tốt thật sự, hoặc là lòng dạ tâm cơ rất sâu, thật sự là không thể không phòng.
Mẹ Lục vốn dĩ không định để ý đến, nhưng nghĩ Hàn Băng Nhi hai ngày nay ở nhà biểu hiện khá tốt, có một số lời cũng muốn nói ra trước.
"Lúc đầu là nhà họ Hàn các người nghĩ đủ mọi cách, biết chồng tôi lỗ tai mềm, tâm địa tốt, mới bị nhà họ Hàn các người tranh thủ cơ hội kết thân với nhà chúng tôi.

Sau khi kết thân, nhà họ Hàn không biết từ trong đó thu được bao nhiêu là lợi ích.

Ba của cô có thể đã nói với cô rồi, cũng có thể là chưa nói.

Tôi sở dĩ muốn cô – một cô gái trẻ gả vào nhà chúng tôi, đó là vì muốn trút giận.

Nhưng tôi cũng không thật muốn vây khốn cô cả đời.

Cô nếu là một người tốt, cũng nguyện ý ở lại cái nhà này, vậy tôi tự nhiên là hoan nghênh.

Nhưng tiền đề là, cô thật sự xem bản thân là một thành viên của gia đình này, mà không phải cái loại người dụng tâm kín đáo."
Hàn Băng Nhi chỉ lắng nghe và không ngắt lời, cô biết mẹ Lục còn muốn nói nhiều hơn những lời này.
Mẹ Lục: "Nếu cô không nguyện ý ở lại cái nhà này, tôi cũng không miễn cưỡng.

Bây giờ tôi đã trút giận được rồi, gia cảnh trong nhà cô cũng thấy, tôi cũng không muốn nuôi thêm một người ngoài có dị tâm.

Có thể cô đã nghe ai đó nói qua, cho rằng tôi còn giữ trong tay chút gì đó, muốn từ bà già này moi ra vàng bạc tiền tài.


Vậy thì tôi khuyên cô, vẫn là đừng ôm cái ảo tưởng này nữa.

Mẹ ruột của Đậu Đậu mỗi năm đều gửi tiền về, số tiền không nhỏ nhưng cũng là để dành cho Đậu Đậu, số tiền này cũng chỉ có thể tiêu trên người Đậu Đậu.

Tiền tiết kiệm trong tay tôi cũng không nhiều, mấy năm nay cũng không có cách gì đi kiếm tiền.

Còn về căn nhà này, tôi sớm đã lập di chúc, căn nhà này sẽ thuộc về Đậu Đậu.

Nếu như có một ngày Lục Hạo Thiên tỉnh lại, căn nhà này mới chia cho nó một nửa."
"Nếu như cô cho rằng cô có thể có được cái gì đó từ bà già này, không bằng tiết kiệm sức lực thì hơn.

Với tướng mạo của cô, tính khí của cô, nghĩ đến cách khác có thể sẽ có khả năng cao hơn một chút.

Bà già như tôi cũng không phải dễ lừa gạt.

Đừng nói tôi không có, cho dù tôi có, hôm nay cô là con của tôi, tôi cũng không nghĩ phải cho cô, càng đừng nói cô chỉ là một người con dâu lúc nào cũng có thể rời đi."
Con trai út, cháu trai cả là mạng sống của bà.

Mẹ Lục trước là mất con, sau là mất chồng, sở dĩ bà vẫn sống cho đến giờ là vì con trai út vẫn chưa tỉnh lại và đứa cháu trai cả Đậu Đậu.

Bà làm hết tất cả mọi thứ đều là vì hai người này, mà không phải vì bản thân bà.

Bà nhất định sẽ đem mọi thứ sắp xếp thật tốt trước khi bà chết đi, sao có thể đem đồ bảo mệnh trong tay giao cho một người con dâu?
Mẹ Hàn cảm thấy, bà đem đạo lý đều nói rõ ràng cho Hàn Băng Nhi nghe, chính là vì một phần yêu thích của Đậu Đậu đối với cô.
Hàn Băng Nhi nếu là nghe lọt được, không còn những tâm tư không nên có nữa, đó cũng là một chuyện tốt.
Hàn Băng Nhi nghe mẹ Lục nói, trong một khoảnh khắc, cô rất muốn nói ra hết nguyên nhân vì sao mình lại đến nơi này, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nói.

Cô không muốn làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn.

Mẹ Lục bây giờ không tin tưởng cô, đây cũng là điều bình thường.


Bởi vì không tin tưởng, nếu như cô nói ra việc của rất nhiều năm về trước e là mẹ Lục sẽ càng nghi ngờ mục đích của cô hơn.

Cô đến nơi này, cũng chỉ vì muốn giúp đỡ gia đình này, muốn để mẹ Lục sống những ngày tháng nhẹ nhàng hơn một chút, chứ không hề nghĩ đến cái gì cả.

Nếu như có thể nhận được sự tín nhiệm của bà, vậy tất nhiên là tốt nhất, nếu như không nhận được, vậy thì cũng không sao.
Năm xưa ba Lục giúp cô, nhất định cũng không nghĩ muốn nhận được báo đáp gì.
Mẹ Lục lẳng lặng nhìn Hàn Băng Nhi ngồi một bên trên sô pha.
Không có gì phải nghi ngờ, Hàn Băng Nhi là một cô gái xinh đẹp.

Ngoại hình của ba Hàn mẹ Hàn đều rất tốt, đặc biệt là mẹ Hàn, năm đó xém chút nữa đã bước chân vào giới giải trí.

Lúc đó, mẹ Hàn cũng là một người đẹp nổi tiếng trong giới.

Hàn Băng Nhi thừa hưởng ưu điểm của hai người này, so với thời kỳ đỉnh cao của mẹ Hàn còn đẹp hơn mấy phần.
Người đẹp như vậy, nếu như thật sự có tâm tư kia thì không nên lãng phí công sức ở nhà họ Lục.

Có sức lực thời gian như vậy liền nghĩ cách khác, đi con đường khác, tỷ lệ đạt được kết quả sẽ cao hơn nhiều.
Sau một lúc lâu, Hàn Băng Nhi mở miệng.
Đôi tay cô đặt trên đầu gối, ngón tay trắng nõn thon dàì.
"Mẹ đừng lo.

Con không nghĩ về bất kỳ điều gì khác." Cô ngừng một chút, lại nói: "Đợi đến một ngày cần phải đi, thì con sẽ đi."
Nếu như có một ngày Lục Hạo Thiên tỉnh lại, nếu nhà họ Lục đi vào quỹ đạo ngày một tốt hơn, vậy thì lúc đó không cần đến cô nữa, cô sẽ rời đi.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu thật có một ngày như thế, cô sẽ trở về ngồi nhà trước kia, tìm một công việc bình thường.

Nếu như cô may mắn, gặp được người cô thích thì sẽ xây dựng một gia đình nhỏ thật hạnh phúc.
Nhưng tiền đề phải là Lục Hạo Thiên tỉnh lại.
Nếu như Lục Hạo Thiên vĩnh viễn không tỉnh, cô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi.
Mẹ Lục nghe vậy liếc nhìn cô một cái, còn đang cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng vang.


Đậu Đậu vốn đang nghịch chơi ở bên ngoài đang lén lút từ ngoài cửa đi vào, trên mặt là vẻ cẩn thận dò xét.
"Sao về sớm vậy?" Mẹ Lụchỏi.
Đậu Đậu thấy hai người không có đánh nhau, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nó trả lời: "Ngoài kia chơi không vui, con đành trở về."
Mẹ Nguyễn rất hiểu cháu trai của mình, thấy mắt thằng bé đảo quanh, liền biết là nó có ý tứ gì.

Bà cũng nghĩ thông rồi, là con la hay là con ngựa, kéo nó ra dẫn đi dạo một vòng là sẽ biết.

Đôi mắt này của bà còn chưa nhìn lầm ai bao giờ, Hàn Băng Nhi đến cùng là người tốt hay không tốt một hai ngày không thể nhìn ra được, qua một thời gian dài sẽ tự nhiên lộ ra nguyên hình thôi.
"Vậy con đi đọc sách làm bài tập đi."
Mẹ Lục nghiệm nghị nói.
Hàn Băng Nhi cũng đứng lên, nói với Đậu Đậu: "Tối nay con muốn ăn gì? Để thím chuẩn bị trước."
Đậu Đậu sáng mắt lên: "Món gì cũng được sao?"
Hàn Băng Nhi: "..

Cũng không phải, còn phải xem có mua được hay không."
"Vậy con vẫn muốn ăn cánh gà như hôm qua, ngon lắm luôn."
"Được, hôm nay thím sẽ mua nhiều hơn chút."
Mẹ Lục không thể không thừa nhận, từ khi Hàn Băng Nhi đến, bà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bà không cần phải nấu cơm mỗi ngày nữa, cũng không phải đau lòng cháu trai ăn không ngon.

Điều làm bà ngoài ý muốn nhất là, Hàn Băng Nhi thế mà đồng ý ngủ lại phòng ngủ chính.

Hai ngày qua, bà lo lắng Hàn Băng Nhi buổi tối sẽ không thức dậy chăm sóc cho con trai, còn trộm thức dậy lánh ngoài cửa phòng nghe lén.

Kết quả Hàn Băng Nhi thật sự cách hai giờ lại thức dậy trở người mát xa cho con trai bà.
Bà năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, có đến mấy năm rồi buổi tối không được ngủ trọn giấc, thân thể xương cốt cũng không được như trước nữa.

Nếu Hàn Băng Nhi là người đáng để phó thác, vậy bà phải thắp nén nhan cảm tạ bồ tát.
Đậu Đậu mừng rỡ mà hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, hôm nay con muốn ăn nhiều thêm một chén cơm!"
Mẹ Lục thúc giục nó: "Còn không đi đọc sách?"
Đậu Đậu rụt rụt cổ, tiện tay cầm lấy sách tranh trên bàn trà chạy về phòng ngủ chính: "Hôm nay con vẫn chưa nói chuyện với chú đâu, con phải đem những chuyện xảy ra kể hết cho chú nghe!"
Nói xong liền chui vào phòng ngủ chính, còn đóng cửa lại.
Trong phòng khách, mẹ Lục cũng không nhìn Hàn Băng Nhi nữa.

Hàn Băng Nhi lấy tiền từ trong hộp bánh quy chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.


Gần đây cô rất nhàn rỗi, cô còn năm ngày nghỉ phép kết hôn, cộng thêm hai ngày nghỉ cuối tuần.

Những ngày này cô đều rảnh, có thể làm quen với người nhà họ Lục và hoàn cảnh xung quanh đây.
Trong phòng ngủ chính, Đậu Đậu kéo qua một cái ghế ngồi ở bên giường, chỉ có ban ngày nó mới dám vào nói chuyện với chú.
Một thời gian dài nó cũng đã quen rồi, có những lúc xảy ra chuyện không vui, chuyện không tiện nói với bà nội, nó sẽ nói cho chú nghe.
Lúc nó ủy khuất đến khóc lên cũng không sợ bị chú cười, chú là người thích hợp nhất để tâm sự.
Đậu Đậu nhìn chú, ủ rũ một chút rồi nói: "Chú ơi, từ sau ngày hôn lễ đó, thím lại bị cái quả nho kia ức hiếp.

Con phát hiện thím hình như rất đáng thương, người thân họ hàng của thím đều không giúp thím.

Tuy là bà nội rất nghiêm khắc với con, nhưng nếu có người ức hiếp con như vậy, bà nội chắc chắn sẽ giúp con.

Chú, nếu chú tỉnh lại, nhất định phải đối xử tốt với thím, bởi vì thím quá đáng thương rồi.

Còn có, còn có, chú nhớ mua cho thím một chiếc nhẫn đẹp nhất lớn nhất.

Lời này con đã nói với thím rồi, nếu chú không mua, thím chắc chắn sẽ nghĩ lời con nói không đáng tin, sau này cũng không tin những gì con nói nữa."
Lục Hạo Thiên nằm ở trên giường, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, di chuyển từng chút từng chút, cuối cùng chiếu lên trên đùi anh.
Anh nhắm chặt mắt, bất động, dường như đã thật sự trở thành một thực vật biết thở.
Nhưng rất kỳ lạ, anh nằm như vậy, bất kể là mẹ Lục hay Đậu Đậu đều cảm thấy hết sức an tâm.

Bọn họ vô cùng tin tưởng, người đàn ông này nhất định sẽ tỉnh lại.

Chỉ cần người đàn ông này còn, cái nhà này cũng sẽ còn.

Nếu như anh tỉnh lại, thì đó sẽ là những ngày tháng tốt nhất.
Hàn Băng Nhi ra ngoài mua thức ăn, đi ngang qua một cửa hàng trang sức đang có chương trình khuyến mãi.
Cô xuất phát từ tò mò đi vào trong tiệm, nhìn trang sức trong tủ trưng bày, tâm cô khẽ động.

Hôn lễ đầu tiên trong đời cô, không có nhẫn, cũng không có chú rể.

Chú rể vẫn còn đó, nhẫn có thể bổ sung mà, đúng không? Nhẫn bạc giá tiền rất rẻ, Hàn Băng Nhi chọn một đôi, là nhẫn trơn, bên trên không trang trí gì cả.
Cô cũng không biết Lục Hạo Thiên đeo nhẫn kích cỡ bao nhiêu.
Người bán hàng bảo đảm với cô, nếu chiếc nhẫn to hay nhỏ quá, cô có thể quay lại đổi.
Hàn Băng Nhi cầm đôi nhẫn bước ra khỏi cửa hàng, ánh mặt trời thật đẹp, cô ngửa đầu nhìn lên không trung, đại khái là mua nhẫn rồi, cảm thấy hôn lễ hình như là viên mãn hơn một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi