TỔNG GIÁM ĐỐC KIÊU NGẠO YÊU THƯƠNG VỢ

Tô Ảnh vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần âu trắng từ bên ngoài từ từ đi vào.

Gương mặt của người đàn ông này cực đẹp trai, không thua gì Phó Thịnh.

Nếu nói Phó Thịnh chính là ánh nắng nồng nhiệt lại kiêu ngạo tân trời, như vậy người đàn ông trước mắt này chính là ánh trăng sáng, nhu hòa tươi đẹp, làm người ta như tắm mình trong gió xuân.

Người đàn ông như vậy rất khó làm người ta nảy sinh ác cảm.

Nhất là bộ dáng trầm lặng của anh lại làm anh thêm tôn quý.

Lúc cười rộ lên lại dễ gần vô cùng.

Không chỉ có Tô Ảnh, những người khác cũng không nhịn được bị hấp dẫn ánh mắt, sôi nổi dừng công việc trong tay.

Người đàn ông không để ý tới ai hết mà lập tức đi về phía Tô Ảnh, sau đó vươn tay phải với cô: “Xin chào, tôi là Tự Thuật Phong Nguyệt.”

Tô Ảnh ngẩn ngơ, ngay sau đó phản ứng lại, đôi mắt mở to, há hốc mồm cả ra, biểu tình vô cùng khoa trương.

Không phải cô không muốn nói chuyện đâu chỉ là quá kích động không nói nên lời mà thôi.

Tự Thuật Phong Nguyệt!

Trời ạ!

Trời ạ!

Muốn mạng người ta mà.

Đại thần trong cảm nhân của cô.

Anh ấy còn ưu tú gấp vạn lần trong tưởng tượng của cô.

Anh ấy cũng tới phim trường.

Cái này, cái này là nằm mơ đúng không?

Người đàn ông nhìn thấy biểu tình ngạc đến ngây người của Tô Ảnh lập tức nở nụ cười: “Cô còn đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tôi.”

Tự Thuật Phong Nguyệt giơ tay sờ sờ đỉnh đầu Tô Ảnh: “Dù sao cũng từng hợp tác một hồi, cũng nên gặp mặt cô một lần cho phải phép.”

đôi môi Tô Ảnh run run nửa ngày mới hồi phục tinh thầ, sau đó kích động ôm ngực, tựa như các cô gái khác, run rẩy nói: “Phong Nguyệt đại đại, tôi là fan của anh!”

Tự Thuật Phong Nguyệt cười khẽ lên: “Tôi biết. Được rồi, không chậm trễ cô đóng phim nữa, chờ cô quay xong lại trò chuyện với cô.”

Nói xong, Tự Thuật Phong Nguyệt gật đầu với Dương Chính đứng đằng xa, sau đó mang theo trợ lý cùng vệ sĩ xoay người rời đi.

Tự Thuật Phong Nguyệt đi rồi, ước chừng hơn mười phút, mọi người ở hiện trường vẫn chưa phản ứng lại.

Trời ạ.

Có để cho người ta sống hay không?

Thì ra Tự Thuật Phong Nguyệt lại soái như vậy!

Bọn họ còn tưởng Tự Thuật Phong Nguyệt chircos giọng hát hay chứ người thật xấu muốn nổ tung, nhưng mà hôm nay cả đám bị vả mặt.

Ha ha ha ha, mặt sưng phù đúng không?

Cũng không biết có phải bởi vì thấy thần tượng hay không mà trước nay chưa bao giờ đóng phim như Tô Ảnh lúc này phảng phất như tìm thấy bí quyết diễn xuất, cảm giác như chỉ chớp mắt khai thông hai mạch Nhâm Đốc, võ công vèo vèo tăng lên.

Tô Ảnh tìm được cảm giác sau đó nhoáng một cái đã quay xong.

Chờ Dương Chính vừa lòng kêu ngừng, lúc này Tô Ảnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Còn may, không làm Mạnh Tiểu Ngư mất mặt.

Quả nhiên, diễn viên cũng không phải dễ làm như vậy.

Tô Ảnh tẩy trang xong, cô muốn trực tiếp tới tìm Tự Thuật Phong Nguyệt để nói lời cảm ơn, cũng trịnh trọng nói lời xin lỗi.

Nhưng cô đi tìm khắp nơi mà không thấy anh đâu.

Khi Tô Ảnh đang định từ bỏ thì lại thấy được anh đang nói chuyện điện thoại ở gần hồ nhân tạo cách đó không xa, cô nhanh chóng đi qua, đứng cách xa 3m chờ anh nói điện thoại xong.

“Được, được, tôi làm xong việc nhất định sẽ trở về nhưng mà hôm nay thì chưa, tôi còn muốn gặp một cô gái cực kì đáng yêu lại thú vị. Ừ, hôm sau tôi sẽ trở về. Được rồi, cô ấy đang tới tìm tôi, tôi tắt máy trước. Ừ, hôm sau tôi sẽ trở về, chuyện tôi trở về đừng nói với ai đấy, đám người đó thật là phiền… ừ, tạm biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi