TỔNG GIÁM ĐỐC MỖI ĐÊM ĐỀU BIẾN THÂN!

Edit: Văn Hi

Beta: Cà ri

"Chuyện công." Hà Biên Thu lạnh nhạt nhìn Lưu Tử An, hỏi Tống Thập Nguyệt, "Cần tôi giúp tôi báo cảnh sát không?"

Hà Biên Thu vừa nói vừa ung dung lấy điện thoại từ trong túi ra.

Tống Thập Nguyệt phản ứng kịp thời, cô lập tức đến bên cạnh Hà Biên Thu, phòng ngừa Lưu Tử An tiến hành lôi kéo cô lần nữa.

"Tôi còn có việc, anh đi trước đi, lần sau lại đến." Tống Thập Nguyệt chỉ có thể nói như vậy, cô biết tính khí Lưu Tử An, nói chuyện đặc biệt thẳng thắn, không hiểu lắm phương thức giao tiếp uyển chuyển của người phương Đông. Nhưng Hà Biên Thu là Đại boss của cô, Tống Thập Nguyệt không muốn mất mặt trước mặt anh.

Lưu Tử An nghe Tống Thập Nguyệt bảo hắn lần sau lại đến, rốt cuộc có chút vui mừng. Hắn gật đầu rất vui vẻ, cảm ơn Tống Thập Nguyệt đã cho hắn cơ hội. Lúc này có ba đứa trẻ chạy tới, hỏi xin quả bóng da trong tay Lưu Tử An. Lưu Tử An mỉm cười ném quả bóng lên một cái, dùng chân tâng bóng mấy cái cũng không rơi xuống.

Ba đứa trẻ vui sướng hét lên lợi hại, bảo Lưu Tử An cùng chơi với bọn chúng.

Lưu Tử An đưa quả bóng cho bọn nhỏ, vỗ vỗ vào đầu đứa trẻ, "Hôm nay tinh thần chú không được tốt lắm, lần sau sẽ chơi cùng các con."

Xong việc Lưu Tử An liền cười và nói lời tạm biệt với Tống Thập Nguyệt, bảo cô nhớ hẹn mình vào ngày mai.

Tống Thập Nguyệt gật đầu qua loa, nói xin lỗi với Hà Biên Thu: "Xin lỗi đã để Hà tổng chê cười."

"Không có việc gì. Lần trước bởi vì tạm thời có việc gấp, chưa kịp xem nhà cô, lần này bổ sung." Sau khi Hà Biên Thu nói ra lý do đã nghĩ kỹ từ trước, anh cố ý nhìn theo hướng Lưu Tử An rời đi, "Hắn là bạn trai cũ của cô?"

"Đúng." Tống Thập Nguyệt lúng túng trả lời, cô có phải nên đi coi bói một chút hay không, gần đây thực sự là "Đụng đại vận", mỗi lần gặp phải chuyện khó xử nào cũng bị ông chủ nhìn thấy.

Tống Thập Nguyệt nhấn thang máy, mời Hà Biên Thu lên trước, sau đó cô cũng đi vào theo.

Sau khi thang máy đóng cửa, hai người đều không nói chuyện.

Hà Biên Thu: "Bạn trai cô và cô là bạn học ư? Nhà ở đâu?"

Tống Thập Nguyệt sững sốt một lúc, không ngờ Đại boss bình thường cao lãnh lại bát quái như vậy, còn quan tâm đến những chuyện này. Có lẽ không nói chuyện khiến bầu không khí quá lúng túng, nên Đại boss muốn làm dịu nó. Cô không ngờ Đại boss còn có một mặt hiền hòa như vậy, thực sự làm cho người khác cảm động.

Tống Thập Nguyệt ngược lại không để ý những chuyện này, trực tiếp nói cho Hà Biên Thu: "Không tính là bạn học, chúng tôi cùng một trường. Nhà hắn ở Mỹ, là sinh viên trao đổi, tới đây làm nghiên cứu."

"Trước đây tôi cũng từng ở Mỹ." Hà Biên Thu nói.

Tống Thập Nguyệt không hiểu ý Tổng giám đốc, quay đầu nhìn anh một cách nghi ngờ, lúng túng nói tiếp một câu, "Vậy rất tốt."

"Cho nên thỉnh thoảng tôi sẽ chú ý tin tức bên đó, khuôn mặt bạn trai cô rất giống với chuyên gia y sinh William Liu tôi nhìn thấy trước đây."

Hóa ra là nói cái này, Tống Thập Nguyệt bội phục gật đầu một cái, "Hà tổng ngay cả cái này cũng biết, nhìn qua tin tức một lần còn có thể nhớ người khác rõ ràng đến như vậy, thật lợi hại."

"Tại sao hắn là nhân vật lợi hại như thế, lại đến trường học cô làm sinh viên trao đổi?" Cuối cùng Hà Biên Thu thành công dẫn dắt đến chủ đề mà anh muốn biết nhất.

"Lần này hắn tới Trung quốc, chính là muốn nghiên cứu về đề tài thuốc chống ung thư. Nhưng vì sợ một số bữa tiệc xã giao, cho nên hắn lấy danh nghĩa sinh viên trao đổi âm thầm mà đến, chính là muốn chuyên tâm dồn chí." Tống Thập Nguyệt giải thích.

Hà Biên Thu gật đầu một cái.

Thang máy đến, Tống Thập Nguyệt liền cười mời Hà Biên Thu đến nhà mình. Sau khi Hà Biên Thu đi vào, anh nhìn quanh cảnh vật quen thuộc một vòng, uống ly trà, tiếp tục cùng Tống Thập Nguyệt trò chuyện đơn giản đôi câu. Hà Biên Thu cảm thấy nếu anh lấy lý do điều tra tình trạng cuộc sống của nhân viên để tới, dù sao cũng phải ra dáng một chút. Anh liền hỏi Tống Thập Nguyệt một vài vấn đề, ví dụ như kế hoạch nghề nghiệp, mức lương có thể được nhận, còn có mong đợi loại hình gì.

Chủ đề không khỏi liền chuyển sang hướng nghiêm túc, Tống Thập Nguyệt nghiêm trang ngồi thẳng người, giống như một thí sinh, trả lời trôi chảy chính thức tất cả vấn đề của Hà Biên Thu.

Hà Biên Thu càng hỏi càng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Chu Diệu Diệu lập tức ngồi xuống, vừa đổi giày vừa hào hứng la to: "Thập Nguyệt, hôm nay sau khi tan làm tớ là người đầu tiên vọt tới bãi đậu xe, đợi nửa ngày nhưng không thấy ông chủ đâu. Nghe nói hôm nay ông chủ mặc một thân âu phục cao cấp, định chế màu đen của Italy, đẹp trai tận chân trời. Kết quả tớ không thấy được gì hết, nghĩ tới anh ấy là lại muốn gào khóc a huhu!"

"Diệu Diệu..." Tống Thập Nguyệt vội vã xông tới, nhưng vẫn chậm một bước.

Chu Diệu Diệu mang dép xong, cầm đồ vừa để dưới đất lên, đang cười với Tống Thập Nguyệt, kết quả chuyển mắt thấy được Hà Biên Thu.

Leng keng!

Bia Chu Diệu Diệu mua đều rơi xuống mặt đất, còn có hai hộp cổ vịt tê cay.

"Hà... Hà tổng cũng ở đây a." Chu Diệu Diệu lúng túng cúi đầu, vội tìm trên mặt đất có cái lỗ không để cô chui xuống.

"Ừ."

Không ừ còn tốt hơn, Chu Diệu Diệu nghe được tiếng ừ này trong lòng liền muốn tự tử. Hình tượng cô ở trước mặt Hà tổng, toàn bộ đều bị phá hủy trong chốc lát.

Toàn bộ quá trình Chu Diệu Diệu đều cúi đầu, hận không thể co lại thành con rùa đen. Rốt cuộc chờ Tống Thập Nguyệt tiễn Hà Biên Thu về, gào khóc ôm lấy Tống Thập Nguyệt.

"Xong đời tớ rồi, Hà tổng tới đây tại sao cậu không nói cho tớ biết? Vừa nãy cậu cũng không nhắc nhở tớ một tiếng!"

"Đột nhiên đến, chúng tớ gặp nhau ở dưới lầu. Hơn nữa tớ đã nhắc nhở cậu, ai ngờ đâu cậu nói nhanh vậy chứ, vừa vào cửa liền châm chọc Hà tổng." Tống Thập Nguyệt vỗ vỗ đầu Chu Diệu Diệu, "Xin lỗi, lần này không giúp được cậu rồi, nếu không thứ hai cậu viết đơn từ chức đi?"

Chu Diệu Diệu lập tức buông Tống Thập Nguyệt ra, trừng mắt nhìn cô, "Cậu là đồ xấu xa, tớ sẽ không từ chức, hiếm lắm mới tìm được công việc tốt như vậy. Nói mau, cậu cấu kết với ông chủ lúc nào?"

Tống Thập Nguyệt giải thích với Chu Diệu Diệu lần trước ông chủ tới điều tra chuyện sinh hoạt của nhân viên.

"Hừm, nghe có vẻ giống thật đấy, nhưng tớ không tin!" Chu Diệu Diệu chỉ vào Tống Thập Nguyệt, bảo cô khai báo hết nội dung vừa nói lúc nãy, "Tớ sợ rằng ông chủ nhất định là bị sắc đẹp của cậu mê hoặc, nhân cơ hội tới đây mập mờ với cậu, khai thật đi, mới vừa rồi hai người đã nói cái gì."

Tống Thập Nguyệt vừa đem bia bỏ vào trong tủ lạnh, vừa bỉu môi ra hiệu Chu Diệu Diệu đi phòng khách, "Có quay video lại đấy, cậu tự xem đi."

"Này, cậu còn quay video lại? Nhóc con, còn muốn chơi xếp hình ướt át trước cửa nữa à." Khuôn mặt Chu Diệu Diệu ngay lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Nghĩ bậy bạ gì đấy, con gái ở nhà một mình, dĩ nhiên phải có biện pháp bảo đảm an toàn chứ. Nhưng thật ra là mẹ tớ không yên tâm tớ, nên cố ý mua trên mạng gởi cho tớ." Tống Thập Nguyệt nói xong, liền buộc tạp dề nấu cơm.

Chu Diệu Diệu chạy tới xem Video, coi được một nửa, liền không nhịn được phát ra tiếng kêu giết heo, "Tống Thập Nguyệt, các người làm thật đầy đủ, thật đúng là điều tra a, nói chuyện đâu ra đấy, so với bộ phận nhân sự chúng ta phỏng vấn còn chính thức hơn! Bái phục, bái phục a! Tác phong chính nhân quân tử như thế, khiến bọn tiểu dân hèn mọn như tớ, muốn trách cũng không trách được."

Chu Diệu Diệu làm như kẻ giang hồ tới chắp tay với Tống Thập Nguyệt một cái, sau đó vén tay áo lên gia nhập hàng ngũ rửa rau.

Tống Thập Nguyệt làm món móng heo kho tàu, cánh gà cay, bắp cải luộc với đậu phộng chiên. Cộng thêm Chu Diệu Diệu mua cổ vịt cay, còn kêu thêm một phần cánh gà chiên và ba cân tôm hùm bên ngoài. Hai người bày tất cả thức ăn bày lên bàn trà, bọn họ vây quanh bàn trà trực tiếp ngồi trên sạp hàng, chiếu phim kinh dị đã chuẩn bị từ trước, vừa ăn vừa uống, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

"Tống Chí Thành, anh đi chết đi!" Chu Diệu Diệu giơ bia trong tay lên, say khướt hét to.

Tống Chí Thành chính là bạn trai cũ của Chu Diệu Diệu.

Hà Biên Thu rõ ràng nghe được tiếng la hét của Chu Diệu Diệu, hy vọng bản thân đang ngủ thiếp đi.

Hắn nhìn một chút cảnh vật chung quanh, chỗ sâu nhất có chút u ám, mơ hồ nhận ra đây là phòng vệ sinh. Bởi vì gạch men sứ màu xanh nhạt trong phòng vệ sinh này theo phong cách Địa Trung Hải, hắn nhận ra được là do lần trước khi xuyên thành dây chuyền của Tống Thập Nguyệt, hắn đã thấy một lần.

Bây giờ phòng vệ sinh hẳn không có người, cho nên tương đối tối, anh vẫn đang đối diện với bức tường trong phòng tắm, cơ thể ở vị trí có độ cao nhất định. Chẳng lẽ lần này lại biến thành giây chuyền?

Hà Biên Thu mơ hồ nghe bên ngoài lần lượt truyền tới tiếng nói chuyện của Chu Diệu Diệu, thỉnh thoảng Tống Thập Nguyệt đáp lại một câu, nhưng không nói nhiều. Xem ra thất tình đối với Chu Diệu Diệu là một đả kích rất lớn, căn bản ba câu không tách khỏi bạn trai cũ của cô là Tống Chí Thành. Trước kia anh còn cảm thấy Tống Thập Nguyệt có chút ồn ào, hiện tại ở đây nghe được, cô đã rất tốt, chưa bằng một phần mười của Chu Diệu Diệu.

"Con tôm hùm này ăn thật ngon, lần sau gọi bọn họ đem đến nhà chúng ta, mười ba hương vị tỏi dong hương tê cay."

Tống Thập Nguyệt thán phục nói: "Cậu thật lợi hại, hương vị này mà cũng có thể chỉ ra, người ta đều tách ra, cậu có thể cùng đi."

"Tớ quả thật là anh minh thần vũ cơ trí đáng yêu thông minh mà." Chu Diệu Diệu khuyến khích Tống Thập Nguyệt tiếp tục uống.

"Không uống nữa, tớ buồn ngủ rồi."

"Nhanh như vậy? Thế nhưng chúng ta mới xem bộ phim thứ 2, còn bộ thứ 3 bộ thứ 4 nữa đâu."

"Tối hôm qua khi đi công tác tớ ngủ không được ngon giấc, cậu tự xem một mình đi, tớ đi tắm." Tống Thập Nguyệt ăn xong cánh gà trong miệng, nhả xương ra, liền vỗ vỗ tay đứng dậy.

Chu Diệu Diệu vỗ tay nhìn xuống bàn uống trà nhỏ còn dư nhiều đồ ăn vặt như vậy: "Được được được, cậu đi nghỉ ngơi cho khỏe, tớ phải mở mô hình dạ dày vương một mình rồi!"

Tống Thập Nguyệt cầm áo choàng tắm đi phòng vệ sinh, mở đèn, tháo trang sức, nới lỏng tóc, cởi quần áo vào phòng tắm.

Tống Thập Nguyệt mở vòi sen, sau khi làm ướt cơ thể, cô liền đi tới kệ lấy sữa tắm.

Tống Thập Nguyệt phát hiện sữa tắm đang đung đưa trái phải, cô cho là mới vừa rồi mình vô tình đụng trúng giá đỡ. Cô trực tiếp cầm lấy sữa tắm trút đầu nó xuống.

Khi Hà Biên Thu ý thức được có người bước vào, anh liền che mắt. Đường đường là một người đàn ông cao to, biết rõ mình đang ở đâu, sắp sửa đối mặt với cái gì, làm sao có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của con gái được chứ.

Nhưng thời điểm Tống Thập Nguyệt tắm, luôn có nước bắn tung tóe lên người anh, Hà Biên Thu không chịu nổi, liền muốn trốn. Anh tránh sang trái lại tránh sang phải, vậy mà anh lại cử động được? Khi anh đang kinh ngạc mình lại có thể điều khiển "Cơ thể" để thực hiện một số hoạt động nhỏ, bỗng nhiên đầu bị hướng xuống dưới treo ngược lên.

Hà Biên Thu cảm giác những thứ trong bụng anh đều đang chảy ngược, vốn cảm thấy không thoải mái, đột nhiên bụng anh bị hung hăng bóp một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi