TỔNG GIÁM ĐỐC, PHU NHÂN CHẠY RỒI

Edit: Ngọc Hân –

“Xuống xe!” Âu Dương Lãnh đột nhiên nói một câu khiến Vu Thiện không hiểu, nhưng cô vẫn đề phòng Âu Dương Lãnh như cũ, anh ta thay đổi chủ ý?

Vu Thiện nhanh chóng xuống xe, thật sự sợ Âu Dương Lãnh muốn mình cởi quần áo trong xe, nếu như ở bên ngoài mà có thể trốn tránh Âu Dương Lãnh thì cô tình nguyện ngây ngốc ở ngoài, nhưng bên ngoài quả thực hơi lạnh.

Âu Dương Lãnh cũng xuống xe, tiêu sái bước đi theo chân Vu Thiện, đôi tròng mắt đen nhánh chăm chú nhìn Vu Thiện – người tưởng rằng mình đã thoát được một kiếp nạn, cô vẫn không muốn được anh yêu thương sao?

Vu Thiện bất an lùi về phía sau từng bước, nơi này là đường núi nên không có người đi qua, còn bộ dạng Âu Dương Lãnh lại có vẻ hận không ăn được cô, khiến trong lòng cô căng thẳng, anh ta muốn làm gì?

“Đi tới trước mui xe.” Âu Dương Lãnh chỉ ngón tay ra lệnh, cô đã ở bên cạnh mình mà vẫn còn muốn phản kháng sao?

Vu Thiện im lặng đi tới trước mui xe, không hiểu Âu Dương Lãnh muốn làm gì, không thể chọc giận anh ta nữa, đến lúc đó xui xẻo không phải là mình sao.

Âu Dương Lãnh cởi cà vạt của mình đi tới trước người Vu Thiện, đôi tròng mắt nhìn chằm chằm Vu Thiện đang không biết làm sao, dáng vẻ này của cô khiến anh muốn giày vò.

“Giơ hai tay lên.” Âu Dương Lãnh tiếp tục ra lệnh khiến Vu Thiện kinh ngạc, giơ hai tay lên làm gì? Nhưng cô không có cơ hội hỏi vì Âu Dương Lãnh đã không muốn đợi, anh cầm hai tay cô giơ lên rồi trói lại, buộc vào cột trên mui xe.

“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!” Trước khi Vu Thiện biết anh định làm gì đã giãy dụa, đáng tiếc không sao địch lại nổi sức lực của Âu Dương Lãnh, nhanh chóng phơi bày tư thế khuất nhục trước mặt anh.

“Buông em ra? Em thật sự ngây thơ!” Âu Dương Lãnh mập mờ tà mị thổi hơi lên gò má cô, hưởng thụ Vu Thiện hoảng sợ run rẩy, anh rất thích biểu hiện hiện tại của Vu Thiện, như vậy mới có hứng thú.

“Anh không thể như thế.” Vu Thiện kinh sợ thấy Âu Dương Lãnh đang cởi quần áo của mình, nhất thời càng thêm hoảng loạn, không thể, không thể ở chỗ này.

Âu Dương Lãnh không để ý tới sự sợ hãi của cô, vùi đầu trên người cô hút lấy mùi thơm của cô, nhất thời khát vọng càng thêm mãnh liệt, chưa từng có một người phụ nữ nào khiến anh ngừng mà không được, nhưng anh thích.

“Van anh, vào trong xe.” Vu Thiện bắt đầu sợ hãi khóc nức nở, uốn éo người trốn tránh động tác vuốt ve của Âu Dương Lãnh, ở đây là bên ngoài mà, nhìn bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi lất phất, may là ban đêm nếu không Vu Thiện thực sự muốn chết.

“Đợi lát nữa vào xe.” Sao Âu Dương Lãnh có thể bỏ qua giây phút ôm ôn hương nhuyễn ngọc này, anh đè thân thể Vu Thiện dưới người mình, cảm thụ cô run rẩy, cô càng như vậy anh càng không muốn buông tay.

Quần áo của cô đã bị cởi hết toàn bộ, lộ ra cơ thể hoàn mỹ, cô như vậy khiến anh hoàn toàn không thể dừng tay, nhưng anh an ủi cô: “Ngoan nào, lát nữa sẽ tốt thôi.” Đến nước này cô càng thêm run rẩy.

Âu Dương Lãnh làm cô một lần lại một, không chút ngừng nghỉ, cuối cùng khi cô dần dần kiệt sức khóc thút thít anh mới cởi trói cho cô, anh ôm Vu Thiện mềm nhũn vào trong xe đặt xuống ghế nằm tư thế thoải mái nhất, còn anh ôm lấy cô. Nhìn thấy hai gò má cô ửng đỏ, đôi môi bị anh hôn sưng đỏ mọng, cảm giác vô cùng thỏa mãn, thân thể cô hiện đầy dấu vết mình để lại khiến anh lại muốn. 

Vu Thiện một chút sức lực cũng không có, chỉ đành để mặc Âu Dương Lãnh định đoạt, cô bất mãn trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Lãnh, chuyện vừa trải qua quá kinh khủng, dưới bầu trời đêm khiến cô thét chói tai, khiến cô trầm luân, để cô biết mình là người phụ nữ như thế nào!

Bộ dạng này của cô thật đáng yêu! Âu Dương Lãnh cảm giác mình lại muốn, anh hôn lên cổ cô, mới vừa rồi anh phát hiện trên cổ cô có dấu vết tối hôm qua mình để lại, tâm tình rất vui sướng khiến anh không nhịn được lại tiếp tục để lại dấu hôn.

“Đừng như vậy!” Vu Thiện kháng nghị, đáng tiếc giọng cô như muỗi kêu hoàn toàn không thể nào khiến Âu Dương Lãnh dừng lại. Một lần nữa không khí trong xe nóng lên, Vu Thiện lại một lần nữa chịu đựng Âu Dương Lãnh đoạt lấy!

Vu Thiện tỉnh lại không khí trong xe đã bình thường rồi, chỉ có tiếng hít thở của chính mình, Vu Thiện không nhịn được kêu đau thành tiếng. Thân thể quá mệt mỏi, còn Âu Dương Lãnh đứng ngoài xe nghe thấy tiếng kêu của Vu Thiện, quay đầu thì nhìn thấy bộ dạng bị giày vò của cô, dục hỏa trong cơ thể lại tăng lên.

“Trở về thôi.” Âu Dương Lãnh trở lại xe, đã không còn bộ dạng muốn ngừng mà không được hồi nãy, giờ là bộ dạng lịch sự tao nhã khiến Vu Thiện nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình trong lòng càng thêm hận Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Lãnh thấy dáng vẻ này của cô, tâm tình càng vui sướng, không để ý ánh mắt oán hận của cô, đưa tay sửa sang lại quần áo cho cô. Nhưng quần áo bị anh dùng lực xé rách không cách nào mặc được, không thể làm gì khác hơn là đắp áo khoác của mình lên trên đùi cô, che cái nơi khiến anh điên cuồng.

Vu Thiện không được tự nhiên tránh ánh mắt tràn đầy chiếm đoạt của Âu Dương Lãnh, đồng thời hận mình để cho anh ta được như ý lần nữa, Âu Dương Lãnh giúp cô cài giây an toàn xong, sau đó xe chậm rãi xuống núi.

Sáng sớm ngày hôm sau Âu Dương Lãnh đi làm, còn Vu Thiện mất hết sức lực nằm trên giường ngủ, không ngờ rằng tối hôm qua sau khi về nhà, Âu Dương Lãnh lại một lần nữa ăn sạch mình, khiến Vu Thiện ý thức được có thể là Âu Dương Lãnh cố ý.

Phát hiện chính mình chẳng có chút lực nào, làm sao bây giờ? Mình muốn đi ra ngoài, đã nhiều ngày cô không đi làm, cô nghĩ thông suốt rồi, nếu mẹ ở trong viện điều dưỡng nhất định sẽ được chăm sóc chu đáo, hơn nữa Âu Dương Lãnh chắc chắn không để mình tự chăm sóc cho mẹ.

Cô lăn lộn một cái, mặc dù người vẫn còn mềm nhũn nhưng Vu Thiện vẫn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lau sạch hết dấu vết Âu Dương Lãnh để lại trên người mình. Sau đó đi ra ngoài, lấy một viên thuốc trong tú xách và uống, rồi cất kỹ không để lại dấu vết. 

Vu Thiện mở cửa bước ra khỏi phòng, đây là phòng cô ở nhà Âu Dương, phòng rất rộng, rộng hơn chỗ trước kia cô ở rất nhiều, nhưng trong mắt cô chỉ là nhà tù mà thôi, còn phòng Âu Dương Lãnh ở phía đối diện, đây là hôn nhân sao? 

Cô vội đi tới cửa, hiện tại đã 9h sáng, không biết Thượng Quan Thanh có sa thải mình không, chắc là không, cô ấy nói để mình làm việc thì chắc không nuốt lời.

“Mợ chủ, mợ muốn đi đâu vậy?” Giọng thím Lan truyền lên từ phía sau, Vu Thiện dừng lại quay đầu nhìn thím Lan: “Thím Lan, cháu muốn đi ra ngoài, không về ăn cơm trưa.”

“Mợ chủ không thể! Cậu chủ nói để mợ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!” Thím Lan vội nói, vẻ mặt cậu chủ nghiêm túc dặn, không thể để mợ chủ đi ra khỏi nhà Âu Dương một bước, nếu như đi ra ngoài thì bọn họ cầm cái đầu tới gặp anh.

“Nghỉ ngơi gì ạ? Cháu có chuyện phải đi ra ngoài.” Vu Thiện làm bộ muốn đi, đột nhiên từ mấy chỗ khác có mấy người giúp việc nhảy ra, không nói gì mà đồng thời quỳ xuống trước cô: “Xin mợ chủ trở về phòng nghỉ!”

Hết chương 45

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi