TỔNG GIÁM ĐỐC SIÊU CẤP GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI



Giáo viên nhà trẻ thông báo sẽ tập trung tại công viên Trữ Thủy vào lúc tám giờ sáng ngày thứ sáu.
Hôm nay không có xe của trường tới đón.

Bảy giờ sáng, mẹ Quý đã gọi Đậu Tương dậy.

Nguyễn Tố đã đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị những thứ hôm nay cần mang theo, bình nước, hoa quả, rồi cả bánh mì,… Bình thường hoạt động của nhà trẻ chẳng khác gì bài kiểm tra thể lực phụ huynh, mấy thứ này cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Đến bảy rưỡi sáng, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương đến công viên.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe nơi Nguyễn Tố làm có quy định không cần đi làm cuối tuần, ngoài ra một tuần còn được nghỉ thêm một ngày, bình thường Nguyễn Tố sẽ chọn nghỉ vào thứ sáu.
Quý Minh Sùng hồi phục chức năng nhanh và hiệu quả hơn người khác nhiều, giờ anh đã có thể chống nạng để đi, nhưng chẳng hiểu sao anh rất ghét dùng nạng, cho nên hầu như lúc nào anh cũng ngồi xe lăn.

Bác sĩ phụ trách phục hồi chức năng của anh – Bác sĩ Trần đã làm bài kiểm tra đánh giá, căn cứ vào tình hình trước mắt, nếu cứ tiếp tục như thế này, đến hè là anh không cần phải ngồi xe lăn nữa mà sẽ có thể tự đi lại, đương nhiên tạm thời tốc độ không thể nhanh như người bình thường được, có điều cũng chẳng sao, vẫn còn nhiều thời gian.
Sau khi tới công viên Trữ Thủy, giáo viên lớp Đậu Tương nhìn thấy Nguyễn Tố còn chào hỏi vô cùng nhiệt tình, khi cô ấy nhìn sang Quý Minh Sùng, rõ ràng rất kinh ngạc.
Cô ấy chưa từng gặp Quý Minh Sùng, chỉ biết trước đó Đậu Tương có một người chú là người sống thực vật, chẳng lẽ chính là người này?
Nguyễn Tố nhìn thấy sự nghi hoặc của cô giáo Bánh Quy, vội vàng giới thiệu: “Cô giáo, đây là chú của Quân Đình, Quý Minh Sùng, hôm nay anh ấy sẽ tham gia hoạt động cùng chúng tôi.”
Nói xong, cô nhìn sang Quý Minh Sùng, cong môi cười, “Anh cả, đây là cô giáo của Quân Đình, rất có trách nhiệm, bình thường cũng hay chăm sóc thằng bé.”
Cô giáo Bánh Quy ngây ngốc tại chỗ.
Trước kia thì biết Nguyễn Tố là thím của Đậu Tương, sau đó có một ngày Đậu Tương không gọi là thím nữa mà sửa lại thành cô…
Cho nên hai người này đã chuyển từ quan hệ vợ chồng dự bị thành quan hệ anh em?
Cô ấy biết người sống thực vật không thể đăng ký kết hôn, vậy điều gì đã khiến mối quan hệ của hai người thay đổi? Do Nguyễn Tố không muốn, hay chú của Đậu Tương không muốn?
Cô ấy rất thích Nguyễn Tố, cho nên trong tiềm thức, cô ấy cảm thấy Nguyễn Tố không muốn.
Nhưng vấn đề khác lại xảy ra, nếu Nguyễn Tố không muốn, sao ngày xưa lại đến nhà họ Quý?
Chẳng lẽ chú của Đậu Tương không muốn?
??
Cô ấy lại nhìn sang Quý Minh Sùng, ánh mắt vô cùng vi diệu: Người này bị sao vậy trời! Đúng là không có mắt nhìn…
“Xin chào.” Ánh mắt lập tức trở lại bình thường, cô giáo Bánh Quy nhanh chóng hoàn hồn, lịch sự chào Quý Minh Sùng.
Quý Minh Sùng nào phải người thường, anh đã cảm nhận được điều này từ khi cô giáo nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Khoảnh khắc ấy, anh thầm cảm thấy may mắn vì mình không nghe được tiếng lòng của người khác, nếu không chỉ e sẽ càng ồn ào hơn.
“Xin chào.” Quý Minh Sùng mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Tố khá quen với phụ huynh của bạn cùng lớp Đậu Tương.

Khi bọn nhỏ tập trung lại, phụ huynh sẽ đứng ở bên cạnh, có người đang nói chuyện phiếm với nhau, có người thì chụp ảnh quay video.
“Tiểu Nguyễn, đây là ba Đậu Tương hả?” Một vị phụ huynh trong số họ lén hỏi Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố cười, “Không phải, đây là chú của Đậu Tương, là anh cả tôi.”
…..
Sau khi giới thiệu như thế vài lần, rốt cuộc Quý Minh Sùng cũng nhận ra có gì đó là lạ.

Sau khi cô giáo gửi bản đồ giấu kho báu cho bọn họ xong, trên đường dẫn Đậu Tương đi tìm kho báu, anh không nhịn được nữa, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nguyễn Tố, tôi có thể đề nghị một chuyện được không?”
Nguyễn Tố đang nghiên cứu bản đồ kho báu, nghiêng đầu nhìn anh, “Đề nghị gì?”
“Sau này đừng gọi tôi là anh cả nữa được không?” Nói xong, Quý Minh Sùng sợ cô nghĩ mình xúc phạm cô nên bổ sung thêm một câu: “Được gọi như thế tôi thấy không được tự nhiên, em cứ gọi thẳng tên của tôi cũng được.”
“Dạ?” Nguyễn Tố không hiểu, “Tại sao?”
Quý Minh Sùng cũng không biết nên giải thích ra sao, nên nói như thế nào.
Anh nhất thời không nhịn được nên mới nói vậy, giờ thấy biểu cảm nghi hoặc của Nguyễn Tố, anh nghĩ nếu không đưa ra được một lý do hợp lý, có lẽ sẽ khiến cô buồn.
Nghĩ một lúc, anh đáp: “Em có thể gọi tôi là anh hai.”
Nguyễn Tố bừng tỉnh: “À à, chuyện này tôi không nghĩ tới, quả thật anh nên là anh hai, không phải anh cả.”
Nếu cô đã nhận mẹ Quý làm mẹ, thì anh cả của cô lẽ ra phải là cha của Đậu Tương, Quý Minh Sùng là anh hai mới đúng.
Trong lòng Quý Minh Sùng lại càng khó chịu hơn.
Đáng lẽ anh nên nghĩ ra một lý do hợp lý hơn trước khi đề nghị với Nguyễn Tố.
Anh hai… Thôi thì anh hai vậy!
“Thế anh cả của Tố Tố là ai ạ?” Đậu Tương vừa ăn bánh mì vừa sán lại gần hỏi.
Mùa xuân nhưng gió vẫn lớn, thổi trúng mái tóc xoăn của Đậu Tương khiến chúng rối hết lên.
“Ba cháu đó.” Nguyễn Tố khom lưng chỉnh lại tóc giúp thằng bé, dịu dàng trả lời.
“Vậy chú chính là anh hai của cô, nhưng lúc trước cháu từng nghe cô nghe điện thoại, cô cũng gọi anh cả mà…”
Quý Minh Sùng cũng nhìn sang cô.

Nguyễn Tố chợt thấy đau đầu: “Đó là anh ruột của cô.”
“Anh ruột của cô á? Thế ba cháu với chú là anh ruột của người khác ạ?”
Bị Đậu Tương hỏi thế, Nguyễn Tố không khỏi suy nghĩ.
Đúng vậy…
Tại sao cô lại nói Nguyễn Thụ Dương là anh ruột của mình nhỉ?
Có lẽ trong lòng cô, cô vô thức cho rằng Quý Minh Sùng khác Nguyễn Thụ Dương chăng? Chẳng lẽ cô cũng nghĩ quan hệ ruột thịt khác với không ruột thịt?
Hừm.
Cô nhìn Quý Minh Sùng, luôn cảm thấy dường như mình đã khiến anh tổn thương.
Rõ ràng anh luôn đối xử với cô rất tốt, giống như Nguyễn Thụ Dương vậy, sao cô lại đối xử phân biệt như thế! Như vậy không được!
“Xin lỗi cháu, cô sai rồi.” Nguyễn Tố xin lỗi rất chân thành, “Cô không nên nói như thế, cả ba và chú cháu đều là anh trai của cô, giống với anh ruột cô, không có gì khác nhau.”
Quý Minh Sùng: “…..”
Anh thở dài, vươn tay kéo Đậu Tương sang, trầm giọng nói: “Cô ấy nên đối xử khác nhau.”
Nguyễn Tố: “…..?”
Đậu Tương cũng rối rắm, nó dậm dậm chân, quyết định mặc kệ, “Người lớn khó hiểu quá đi, cháu không nói chuyện với hai người nữa, cháu muốn đi tìm kho báu của cháu!”
Nói xong, Đậu Tương chạy lên chơi cùng mấy bạn học phía trước.
Nguyễn Tố nhìn vẻ mặt “Tôi không nói sai, cũng không làm gì sai” của Quý Minh Sùng, thở dài một cái, “Anh không nên nói với Đậu Tương như thế.”
Quý Minh Sùng lại còn an ủi cô, “Em đừng thấy áp lực, tôi cũng quen Nguyễn Thụ Dương, cậu ấy rất tốt, nhất định cũng đối xử tốt với em, em và cậu ấy lại là anh em ruột, đối xử với cậu ấy khác với tôi, tôi hoàn toàn chấp nhận được.”
Nguyễn Tố cúi đầu, sao cô cứ thấy có chỗ nào đó không ổn?
Quý Minh Sùng mỉm cười khuyên cô, “Không có mà, em nói đúng, em không tin tôi sao? Tôi đã nói em đúng là em đúng.”
Nguyễn Tố: “…..”
Cô cảm thấy Quý Minh Sùng tốt quá thể.
Lại còn an ủi cô, thế mà cô lại đối xử với anh khác với Nguyễn Thụ Dương, đúng là có lỗi.
Quý Minh Sùng thấy Nguyễn Tố nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình, tâm tình không khỏi tốt hơn.
Anh hiểu rõ, đối với cô, anh và Nguyễn Thụ Dương không hề giống nhau.
***

Sau khi Tấn Uyên rời thành phố này, mãi mới có dịp gặp lại Chủ tịch Lâm.
Chủ tịch Lâm sẽ không ngốc đến nỗi đề cập đến dự án núi Dương Danh.
Tấn Uyên cũng không thể không cho Chủ tịch Lâm một lời giải thích, dù sao ban đầu ông có ý định hợp tác với Lâm Thị thật, giai đoạn đầu đã tiến hành giao lưu hữu nghị rồi.
“Trước khi tiếp xúc với Quý Minh Sùng, quả thật tôi khá hài lòng với kế hoạch bên ông đề ra.” Quá ba vòng rượu, Tấn Uyên nói với Chủ tịch Lâm: “Nhưng ông thấy đấy, đến cái tuổi của chúng ta bây giờ, đôi khi lại tin vào số mệnh và duyên phận.

Tôi với Quý Minh Sùng thật sự có duyên, chuyện cụ thể thế nào thì tôi xin phép không nói, sau khi đọc kế hoạch của Quý Minh Sùng, lão Lâm này, tôi nói thật, kế hoạch bên ông đề ra cũng hay, nhưng lại bị thiếu một chút, vừa vặn kế hoạch của Quý Minh Sùng đã bổ sung được điều đó.

Ông không trách tôi chứ?”
Chủ tịch Lâm không phải người lòng dạ hẹp hòi, nghe thấy thế thì cười sang sảng, “Sao lại nghĩ thế, Quý Minh Sùng tôi biết, hai thằng con tôi cộng lại cũng không bằng cậu ấy, thua trong tay cậu ấy, hai đứa con tôi tâm phục khẩu phục.”
“Cũng không hẳn.” Tấn Uyên cười, “Đứa con lớn nhà ông tôi biết, là một đứa quy củ, ít khi mắc sai lầm, đó chính là ưu điểm.

Còn đứa con trai nhỏ nhà ông thì…”
Ông ngừng một chút, mỉm cười đầy ẩn ý.
Chủ tịch Lâm ngạc nhiên, hỏi: “Hướng Đông thì sao?”
Ban đầu nghĩ chắc Hướng Đông không đắc tội Tấn Uyên, nhưng giờ xem ra không phải như vậy.
Tấn Uyên rót cho Chủ tịch Lâm một chén rượu, nói đùa: “Ánh mắt thằng con trai nhỏ của ông không tốt bằng anh nó.”
Nói xong, Tấn Uyên không nói gì thêm nữa.
Chủ tịch Lâm lại cảm thấy nhất định Tấn Uyên không đơn thuần là nói đùa.
Ánh mắt, ánh mắt trên phương diện nào?
Tan tiệc, sau khi tiễn Tấn Uyên đi, Chủ tịch Lâm vốn trông có vẻ say rượu lập tức tỉnh táo lại, trên mặt không có chút men say nào.

Ông ta nhờ trợ lý riêng đi tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tấn Uyên sẽ không vô duyên vô cớ nói đùa, nhất định Hướng Đông đã gây ra chuyện gì đó.
Chuyện này cần phải làm rõ.
***
Bà Vương biết mẹ Quý ở nhà một mình, nhàn rỗi không có việc gì nên đã tới nhà tìm bà nói chuyện phiếm.
Mẹ Quý đang dọn nhà, nhân dịp trời đẹp, bà định mang đồ cũ trong tủ ra phơi nắng.
“Đây là gì thế?” Bà Vương hỏi.
Mẹ Quý cười, “Đây là những ghi chép trước đây của chồng tôi, toàn là đồ cũ ấy mà.

Giờ tôi giữ lại cũng vì muốn tưởng niệm.”

“Bà có lòng thật.” Bà Vương lật cuốn sổ ghi chép dày cộp trong tay, bỗng nhiên một tờ giấy đã ố vàng rơi xuống, bà cúi người nhặt tờ giấy đó lên nhìn lướt qua, “Ơ, cái gì đây, hình như là ngày giờ sinh…”
Mẹ Quý nhận lấy tờ giấy từ tay bà, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bà không ngờ chồng mình còn giữ thứ này.
“Đây là bát tự sinh thần.” Mẹ Quý đáp, “Bà mẹ chồng đã khuất của tôi rất tin vào điều này, ngăn không ngăn được, lúc đó đã tính Minh Sùng và…”
Nói tới đây, bà dừng lại.
“Và gì cơ?” Bà Vương hỏi.
Thật ra mẹ Quý đã quên chuyện này.
Năm đó cha Nguyễn từng đề cập muốn Minh Sùng và Nguyễn Mạn đính hôn với nhau.

Ban đầu mẹ Quý cực kỳ phản đối, đối với Nguyễn Mạn, bà không hẳn là thích cũng chẳng phải là không thích, nhưng linh cảm rằng hai đứa sẽ không hợp nhau.

Có điều cha Quý lại cảm thấy nhà họ Nguyễn không tồi, hai nhà còn thường xuyên qua lại với nhau.

Quý Minh Sùng hồi đó còn trẻ, chẳng quan tâm chuyện đó, anh cảm thấy kết hôn với ai cũng được nên không phản đối.

Mà bà cụ Quý sống gần một thế kỷ lại cực kỳ mê tín, ngày mùng một và mười lăm hằng tháng luôn ở nhà thắp hương bái Phật.

Bà cụ nghe xong, lén cầm bát tự sinh thần của hai người đi nhờ người ta tính hộ cho.
Kết quả lại cực kỳ bất ngờ.
Khi đó mấy đại sư nổi tiếng đều xem qua, ai cũng nói bát tự xứng đôi hiếm thấy.
Phải nói đấy là trời sinh một đôi, trời đất tác thành.
Hay nói cách khác chính là một mối lương duyên tuyệt vời.
Càng kỳ lạ hơn là, họ còn nói rằng nếu hai người không thành, nhà trai sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhà gái sống một đời tầm thường vô vị.
Bà cụ Quý vừa nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý, vì thế cuộc hôn nhân này mới được xác định.

Trong một khoảng thời gian dài, mẹ Quý luôn nghi ngờ có khi nào mấy đại sư đó bị nhà họ Nguyễn mua chuộc rồi hay không.

Bà muốn tìm sơ hở của mấy kẻ lừa bịp này nhưng không tìm được.
Đương nhiên thứ gọi là bát tự xứng đôi chỉ là một lý do nho nhỏ để thúc đẩy cuộc hôn nhân kia mà thôi.
Giờ mẹ Quý nhìn tờ giấy có viết bát tự sinh thần này, bỗng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Nếu như Tố Tố và Nguyễn Mạn bị bế nhầm, như vậy rốt cuộc bát tự được tính cùng với Minh Sùng khi đó là bát tự của ai? Của Tố Tố đúng không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi