TỔNG TÀI ÁC MA SỦNG THÊ



Lưu Họa Y đang mơ mảng ngủ đột nhiên có cảm giác bất an, cô mở bừng mắt, thấy một khuôn mặt thô tục bóng dầu mỡ đang ghé sát mặt mình.

Thấy cô mở mắt hắn ta hơi giật mình, lùi lại phía sau một chút.
Cô lập tức tỉnh táo, chuyện quái gì thế này?
Tại sao những chuyện điên rồ cứ liên tục ập đến, đi taxi mà cũng gặp phải biến thái.
Lưu Họa Y lập tức ngồi thẳng dậy, trừng mắt.
“Ông làm gì vậy? Tôi báo công ty quản lí của ông đấy.”
Người đàn ông thô tục kia thấy Lưu Họa Y đã ngủ thì muốn chiếm chút lợi, dù sao anh ta cũng không dám làm chuyện trái pháp luật, ông ta còn gia đình cần nuôi sống nữa.
“Cô gái, hiểu lầm thôi, tôi định lấy đồ chỗ kia.”
Ông ta chỉ sang bên cạnh chỗ cô ngồi, có một chiếc cặp nhỏ.

Lưu Họa Y với tay đưa cho ông ta, lúc nhận lấy chiếc cặp nhỏ, ông ta cố ý chạm vào tay cô, những ngón tay thon thả mềm mại của Lưu Họa Y lập tức làm bùng cháy thú tính trong lòng gã đàn ông thô tục.
Ông ta nở nụ cười méo mó.
“Em gái, em đi đâu.”
Ông ta nắm chặt bàn tay cô, bắt đầu mân mó.

Lưu Họa Y dùng sức rút tay ra, bàn tay kia giơ điện thoại đã bấm sẵn số cảnh sát.
Ông ta nhìn thấy thì khuôn mặt biến sắc, vội vàng trở về ghế lái, bắt đầu ngoan ngoãn lái xe.

Cũng may đây là ban ngày, nếu không không biết nguy hiểm tới mức nào.
Ông ta lái xe ra đường lớn, Lưu Họa Y lập tức bắt ông ta dừng xe, cô bước xuống, đón một chiếc taxi khác về nhà.
Cũng may tên đàn ông kia không quá xấu xa, nếu hắn ta dùng bạo lực, có thể cô đã không thoát khỏi dễ dàng như vậy.
Lưu Họa Y vỗ ngực, thầm thở phào.
Bắt một chiếc taxi khác, mặc dù lần này vô cùng mệt mỏi, cô cũng không dám ngủ, ngồi ngay ngắn nhìn ra bên ngoài, đợi về đến nhà.
Nhưng xe đi được một đoạn đột nhiên dừng lại, người tài xế xuống xe, kiểm tra một lúc rồi báo xe bị hỏng, cô đợi anh ta sửa một lát.
Lưu Họa Y thở dài, có thể đừng đen đủi nữa được không?
Hình như ông trời cũng nghe thấu nỗi lòng của cô, một lát sau tài xế đã sửa xong xe, đưa Họa Y về.
Về tới biệt thự, Họa Y khập khiễng đi vào.

Chân cô sưng tấy, vô cùng đau đớn.
Nhưng vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy Lâm Thị Ngọc Anh ngồi trên sô pha, đang ung dung thưởng trà.

Lưu Họa Y thở dài, cô thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn phải nhìn mặt, nói chuyện cùng người đàn bà này.
Lâm Thị Ngọc Anh nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Họa Y sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
"Thật là càng lớn càng không ra gì, mấy giờ rồi mới về? Một cô gái suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng thì ra thể thống gì? Thật không biết xấu hổ, mặt mũi nhà họ Lưu bị cô vứt hết rồi." Ngọc Anh không thèm nhìn Lưu Họa Y, ngồi một bên mỉa mai.
Bị giằng co cả đêm với Lâm Thành Nhân, rồi lại gặp tên tài xế taxi biến thái, Lưu Họa Y vốn là mệt mỏi không chịu nổi, tối mịt mới về tới nhà liền nghe được Ngọc Anh giễu cợt như vậy, nhất thời giận điên lên.
Nếu không phải Ngọc Anh dùng anh trai uy hiếp cô, cô há sẽ cùng Lâm Thành Nhân.

.

.
"Dì Ngọc Anh, bà nói chuyện tốt nhất chú ý cách dùng từ ngữ một chút của bà! Ai đi ra ngoài quậy phá? Cái gì gọi là lêu lổng? Tôi làm mất mặt nhà họ Lưu khi nào? Tôi Lưu Họa Y làm chuyện thương thiên hại lý gì mà mất mặt nhà họ Lưu?"
Lưu Họa Y đỏ bừng mặt vì giận dữ, dữ tợn nhìn Ngọc Anh.
Ngọc Anh trợn mắt nhìn cô nói không ra tiếng nào, ngón tay ra run rẩy chỉa về phía cô.
Lưu Họa Y nhìn bà ta tức giận không nhẹ, cười lạnh một tiếng, "Hừ, bà hãy ý thức đúng vị trí của mình trong nhà này đi, mặc dù bây giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà định đoạt, nhưng bà đừng quên, trong ngôi nhà này chỉ có bà là không mang họ Lưu! Nói cho cùng bà cũng không phải mẹ ruột tôi, cũng không phải vợ chính thức của ba, bà có tư cách gì huơ tay múa chân với tôi?"

Nghe lời nói này của Lưu Họa Y, Lâm Thị Ngọc Anh tức suýt ói máu, ngực phập phồng lên xuống thở gấp, nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Lưu Họa Y, hận không được nhào lên xé nát cô!
Nếu là là trước đây, Lưu Họa Y nói gì thì nói cũng sẽ lưu lại ba phần mặt mũi cho bà, nhưng hai ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, trong lòng cô chứa một bụng tức giận không biết trút vào đâu, vừa vặn Ngọc Anh đụng phải họng súng của cô.
Có điều, Lâm Thị Ngọc Anh cũng không phải ăn chay, bà ta nếu có thể thuận lợi bước chân vào nhà họ Lưu, hơn nữa được trông coi tất cả chuyện nhà, cũng đủ để chứng minh bà ta có thủ đoạn không thể khinh thường.
Cho nên trong nháy mắt, Ngọc Anh lập tức thu hồi sắc mặt khó coi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn Lưu Họa Y, làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Điều này Lưu Họa Y đã chứng khiến vô số lần đến phát chán, trong lòng gào lên: Người đàn bà này đôi sắc mặt cũng quá nhanh rồi!
"Họa Y à, không bao lâu nữa cô cũng kết hôn rồi, ngôi nhà này cô cũng ở không được bao lâu nữa.

Nhân dịp bây giờ còn thời gian cô xem thật kỹ chút đi!" Ngọc Anh vừa nói vừa chống nạnh, sau đó liền xoay người, đi được một đoạn tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lộ ra một nụ cười với Lưu Họa Y, "Ngày mai đi thử áo cưới.

Chỉ cần cô ngoan ngoãn gả chồng xong xuôi, anh cô sẽ có cơ may sống tốt hơn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi