TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô đành phải làm như không có chuyện này, cụp mắt đi ra ngoài.

 

Hạng Kình Hạo nắm tay lại, dường như không thể tin được vòng eo mà mình ôm ban nãy lại thon đến như Vậy.

 

Hai người đi đến cửa, chiếc xe thể thao của Hạng Kình Hạo được bảo vệ lái đến trước cửa, ngồi vào xe thể thao của Hạng Kình Hạo đi nhanh về phía trung tâm thành phó.

 

Trong xe, vang lên âm nhạc có tiết tấu vô cùng sống động, đây chắc là thời khắc hưởng thụ nhất khi lái xe thể thao.

 

Cơ thể Tưởng Hân Vy cũng bởi vì ở trong tiếng nhạc này mà trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, bật âm nhạc như thế này không cần phải nói chuyện, cũng không gượng gạo.

 

Chỉ là lúc cô quay đầu sang bên cạnh, liền nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, mặc đồ vest được làm thủ công, trên tay đeo đồng hồ, dưới ánh sáng xanh của màn hình xe thể thao, người đàn ông này, từ trên xuống dưới, đều thể hiện được khí chất thanh lịch quý phái.

 

Tưởng Hân Vy sau máy lần nhìn trộm anh, cũng nhanh chóng thu lại tầm mắt, cô đương nhiên cũng không quên, người đàn ông đẹp trai như hắn.

 

 

Mặc dù yêu cầu này rất cao, nhưng bây giờ cô cũng không gấp gáp đi tìm, vậy nên, cô cũng không vội, chỉ là đưa ra điều kiện đó làm tiêu chuẩn.

 

Ít ra thì trước khi cô trở thành gái ế cần gả gấp, điều kiện này vẫn sẽ không thay đổi.

 

Cho nên, Hạng Kình Hạo mặc dù có ấn tượng tốt với cô, nhưng cũng không phù hợp với yêu cầu của cô .

 

Mà cô cũng rất nghiêm khắc với bản thân mình, không thích đùa giỡn tình cảm người khác, người khác, cũng không thể trêu đùa tình cảm của cô.

 

Xe thể thao của Hạng Kình Hạo dừng trước một nhà hàng vô cùng cao cấp, có bảo vệ đi đến phía trước lái xe cho hắn. Hai người xuống xe, Tưởng Hân Vy nhìn thoáng qua nhà hàng, xem ra giá cả của nhà hàng này khá là cao, cô đã quyết định bỏ khoản tiền này. Đi vào trong nhà ăn, Hạng Kình Hạo báo tên mình đã đặt bàn ra, phục vụ nam đẹp trai đón hai người lên tầng hai, mà còn là phòng bao riêng.

 

Điều này khiến Tưởng Hân Vy kinh ngạc mắt máy giây, nói thật, cô thích ăn ở trong đại sảnh hơn.

 

Nhưng mà, nếu như đã đặt bàn rồi, cô cũng không thể thay đổi vị trí, ngồi vào trong phòng, phục vụ trước rót Champagne cho bọn họ, sau đó mới đưa menu lên.

 

Hạng Kình Hạo vừa thanh lịch càm chén Champagne lên uống, vừa xem menu.

 

Tưởng Hân Vy ngồi đối diện cũng đã gọi món xong, khẩu vị của cô vẫn luôn như vậy, thế nên, cho dù đổi nhà hàng khác, cô vẫn sẽ chọn những món mà cô thích ăn.

 

Hạng Kình Hạo cũng đã gọi xong rồi, nhân viên phục vụ cầm menu đi ra, lúc phục vụ đóng cửa vào.

 

Căn phòng này liền trở thành một không gian nhỏ vừa lãng mạn vừa riêng tư.

 

Hô hấp của Tưởng Hân Vy hơi cứng lại, cô cầm ly Champagne hướng nói với người đàn ông ngồi trước mặt: “Anh Hạng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô khách khí như vậy, liền cười cụng chén với cô: “’Không cần khách khí, đối với tôi thì đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

 

Giá phải trả chỉ là 50 triệu USD mà thôi.

 

“Thực sự rất cảm ơn anh!” Tưởng Hân Vy lại rất coi trọng sự giúp đỡ này, cô chưa từng cầu cạnh ai cả, vậy nên, một khi đã nhờ người khác giúp đỡ, thì cô sẽ nhớ thật kỹ phần giúp đỡ này của đối phương.

 

“Nếu như em thật sự muốn cảm ơn tôi như vậy, vậy thì làm bạn với tôi đi!” Hạng Kình Hạo có thể cảm nhận được, tất cả mọi thứ mà cô làm, chỉ vì cảm kích anh mà thôi.

 

Ngoài sự cảm kích ra, anh không hề cảm nhận được chút tình cảm nào cô dành cho anh.

 

Điều này khiến trong lòng anh tổn thương không thôi, nhưng lại không được thể hiện ra bên ngoài.

 

“Chúng ta đã là bạn bè rồi mà!” Tưởng Hân Vy nhướng mày cười: “Anh là bạn của anh họ, cũng là bạn của tôi.”

 

Hạng Kình Hạo có chút bát đắc dĩ cười: “Em nói đúng.”

 

Tưởng Hân Vy cũng rất tò mò, muốn hỏi anh xem, rốt cuộc thì anh giúp cô như thế nào, đối phương có làm khó anh không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi