TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Trong lòng cô cảm động vô ngần, ngay trước khi anh cầm quần áo đứng dậy, cô đã ôm lấy eo anh từ đẳng sau.

 

“Thiên Thần, em rất hạnh phúc!” Bùi Nguyệt Hoàng thở dài.

 

Lam Thiên Thần để quần áo lên trên đầu tủ bên cạnh, xoay người, nhìn người phụ nữ đang đứng dưới ánh đèn, tràn đầy ngưỡng mộ đối với mình, ánh mắt anh trìu mến vô tận, anh trầm thấp cười nói: “Anh cũng vậy! Cưới được em chắc chắn là phúc khí ba đời nhà anh. “

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi mỉm cười, chủ động hôn lấy anh.

 

Lam Thiên Thần như bị đốt lửa, lập tức ôm lấy cô, cuồng nhiệt đáp trả, bên cạnh hai ngừoi vẫn còn quần áo chưa được xếp xong, nhưng cặp vợ chồng mới cưới này rõ ràng muốn khám phá đối phương hơn.

 

Trong phòng ngủ chính của Tưởng Hân Vy, cô vẫn đang kiểm tra lại hành lý, hy vọng không bỏ sót thứ gì, ngày mai sẽ phải lên đường rồi, tâm trạng của cô lúc này vô cùng phần khích, tràn trề mong đợi.

 

Sau khi kiểm tra xong tất cả những thứ cần mang theo, chín giờ sáng mai xe của Hạng Kình Hạo sẽ tới đón cô đến sân bay.

 

Tưởng Hân Vy mang thêm hai cuốn sách nữa, để lúc nào rãnh có thể đọc.

 

Sau một đêm ngon giắc, vừa mở mắt ra, Tưởng Hân Vy đã thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu sáng một góc phòng, cảm giác mùa hè thật là thích.

 

Tưởng Hân Vy vươn vai, liếc mắt nhìn thời gian, cô nhanh chóng đứng dậy tắm rửa sạch sẽ.

 

Cô trang điểm một lớp rất nhẹ nhàng, chỉ thoa kem chống nắng và kẻ lông mày, những đường nét trên khuôn mặt cô vốn đã thanh tú nay lại càng thêm phần nữ tính.

 

Lúc cô xuống dưới nhà, Tăng Như Nghệ đã nấu xong bữa sáng cho cô, khoảng chín giờ điện thoại di động của cô reo lên, cô không ngờ Hạng Kình Hạo lại đúng giờ như vậy.

 

“Alo, anh đến rồi à?” Tưởng Hân Vy bắt máy.

 

“Ừm, tôi đến rồi, em xuống đi! Tôi đang ở ngoài cổng.”

 

Giọng của Hạng Kình Hạo từ đầu dây bên kia truyền đến.

 

Tưởng Thiên Thắng và Tăng Như Nghệ cùng nhau đưa con gái ra ngoài, Tưởng Hân Vy mang theo một chiếc vali rất lớn, bởi vì phải đi một khoảng thời gian dài, vậy nên cô đã chuẩn bị rất nhiều quần áo.

 

“Con chuẩn bị hết mọi thứ chưa? Có đem đủ tiền mặt không? Một số nơi không thể thanh toán bằng điện thoại đâu đấy.” Tăng Như Tuệ nhắc nhở.

 

“Con có mang một ít rồi ạ.”

 

“Chắc chắn không đủ đâu! Thiên Thắng, anh đưa hết tiền mặt trong ví của anh cho con gái anh đem theo đi.” Tăng Như Nghệ nói.

 

Tưởng Thiên Lỗi đứng lại, móc ví tiền ra, lấy từ trong đó ra hơn một vạn tiền mặt đưa cho Tưởng Hân Vy: “Con cầm lấy đi, nếu không đủ thì ba sẽ gửi thêm tiền vào tài khoản cho con.”

 

“Ba, mẹ, đủ rồi mà, con đi đâu phải để tiêu tiền đâu mài!”

 

Tưởng Hân Vy cười nói, cô vẫn vươn tay nhận lấy tiền của ba đưa, lấy ra một nửa đưa lại cho ba: “Chừng này đủ rồi ạ”

 

“Con cứ mang hết đi!” Tưởng Thiên Thắng lại đưa lại cho cô, bỏ thẳng vào ba lô cho cô.

 

Vừa ra khỏi cổng bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu ở đó, Hạng Kình Hạo đẩy cửa bước xuống xe, đi đến đón bọn họ, anh cũng cầm lấy vali trong tay Giang Thiên Thành: “Chú, dì, mọi người yên tâm giao Hân Vy cho cháu đi, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.

 

“Đương nhiên là chú dì rất an tâm, phải làm phiền Hạng thiếu gia rồi.”

 

“Cứ gọi cháu Kình Hạo là được rồi ạ.” Hạng Kình Hạo cười vô cùng thoải mái, nói với Tưởng Hân Vy: “Chúng ta đi thôi!”

 

Tưởng Hân Vy quay lại vẫy tay với ba mẹ: “Ba mẹ, con đi đây!”

 

“Nhớ gọi điện về nhà nhiều nhiều nha con!” Tăng Như Nghệ dặn dò con.

 

“Dạ, con biết rồi.” Tưởng Hân Vy dứt lời thì nhìn thấy vệ sĩ của Hạng Kình Hạo đi tới, muốn giúp anh để vali trong tay vào trong cốp xe, nhưng anh lại từ chối. Trước mặt a mẹ vợ tương lai, sao anh có thể bỏ qua cơ hội để thể hiện chứ?

 

Hạng Kình Hạo vẫy tay với cặp vợ chồng bên cạnh: “Tạm biệt chú dì ạ.”

 

“Tạm biệt, đi đường chú ý an toàn nha.”

 

Nhìn thấy địa hình rời đi, Tăng Như Nghệ không khỏi nở nụ cười: “Tôi càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy thích!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi