TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Được rồi! Thôn trưởng, mọi người đi nghỉ ngơi đi! Đừng lo lắng cho chúng ta.” Tưởng Hân Vy ngọt ngào nói.

 

Lão trưởng thôn cười ha hả dẫn hai người trẻ tuổi rời đi.

 

Tưởng Hân Vy liếc nhìn Hạng Kình Hạo: “Chúng ta vào trong đi!”

 

Vệ sĩ cũng đi vào, nhưng mà trách nhiệm của họ là bảo vệ hai người, vậy nên bọn họ lập tức bắt đầu sắp xếp trang bị trong nhà trọ.

 

Toàn bộ phạm vi một trăm mét bên ngoài của quán trọ, cộng với cửa hành lang của quán trọ, chỉ trong vòng mười lăm phút đã hoàn toàn bị bọn họ giám sát.

 

Hạng gia không thiếu tiền, việc bảo vệ an toàn tính mạng của Hạng Kình Hạo là điều quan trọng hàng đầu. Vì vậy, vệ sĩ của Hạng Kình Hạo đã nhận tiền, chắc chắn sẽ làm hết sức.

 

Tưởng Hân Vy mở cánh cửa sổ bằng gỗ ra, gió mát luồng vào thổi tung mái tóc dài của cô, cô chống cằm ngắm nhìn cảnh quan ngôi làng nằm bên lưng núi này.

 

Hạng Kình Hạo đi đến bên cạnh cô, vừa lúc gió thổi bay một sợi tóc đen của cô, lướt qua má anh, hương thơm nhàn nhạt của người phụ nữ phảng phất qua mũi khiến anh có chút say.

 

“Có đẹp không?” Hạng Kình Hạo cười hỏi.

 

“Ừm, cảnh đêm cũng rất đẹp, tôi bắt đầu mong đợi ban ngày đây.” Tưởng Hân Vy nhìn những vì sao sáng trên bầu trời, cảm hứng của cô bỗng trào dâng, gần đây ở trên thị trường cũng đang thịnh hành loại quần áo lấp lánh như sao, mà linh cảm của mỗi nhà thiết kế thì lại không giống nhau.

 

Cô ấy dường như dùng bầu trời đầy sao này làm vải, tưởng tượng cảnh cắt ra một chiếc váy đẹp như mơ trong tâm trí mình!

 

“Em có muốn đi tắm không? Nếu em muốn tắm rửa, tôi sẽ cùng em đi xuống.” Hạng Kình Hạo hỏi cô.

 

Tưởng Hân Vy ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ đã quá muộn, cô ngược lại muốn ngâm chân hơn: “Lát nữa tôi đi nấu nước ngâm chân là được! Trễ quá rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm chút.”

 

Hạng Kình Hạo sửng sốt.

 

Tưởng Hân Vy không khỏi thấy xấu hồ nói: “Anh để ý tôi không tắm sao?”

 

Hạng Kình Hạo phì một tiếng, kiềm lại không bật cười, nói với cô: “Đương nhiên là tôi không để ý rồi, vậy chúng ta cùng nhau đi rửa chân nha! Để tôi đi nấu nước.”

 

“Để tôi đi làm Tưởng Hân VY cảm thấy loại chuyện này vẫn nên để phụ nữ làm.

 

“Em ngồi im đó đi, đừng chạy lung tung, để tôi.” Hạng Kình Hạo nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

 

Một lúc sau, anh xách một cái thùng gỗ đựng nửa thùng nước nóng đi vào, trong đêm lạnh như vậy, ngâm chân trong là một việc vô cùng thoải mái.

 

Hạng Kình Hạo lấy chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng đến ngồi, còn Tưởng Hân Vy ngồi trên giường.

 

Đèn ở đây không quá sáng, hơi mờ, làm cho bầu không khí cảm giác có chút lãng mạn.

 

Tưởng Hân Vy đang mang một đôi giày nhỏ màu trắng, cô cởi tất ra để lộ ra một đôi chân trắng nõn nà, cô xắn ống quần lên, phần cẳng chân thẳng tắp thon thả lộ ra cũng vô cùng xinh đẹp.

 

Hạng Kình Hạo lúc này cũng bỏ đi cái danh xưng cậu ấm, trước tiên anh duỗi chân ra để kiểm tra nhiệt độ, sau đó tự nhiên nhúng chân sâu xuống.

 

Tưởng Hân Vy nhìn thấy vậy thì tưởng rằng nước không quá nóng, lúc duỗi chân xuống thì lập tức hét khẽ lên, nóng như sắp bỏng cả chân.

 

Da của cô mỏng! Sợ nóng!

 

“Thử từ từ nhúng xuống thôi.” Hạng Kình Hạo mỉm cười nhắc nhở cô.

 

Tình huống lúc này có lẽ đều không trong dự liệu của cả hai người, ở nơi này dường như có một thế lực thần bí nào đó đẩy hai người họ gần nhau hơn, trở nên thân mật hơn.

 

Cuối cùng, cô cũng dám bỏ chân xuống nước, nhưng lại giẫm lên bàn chân của người đàn ông, trong phút chốc, cả hai hai trái tim cùng trật nhip, hai đôi mắt đều nhìn về phía đối phương.

 

Một đôi mắt hàm chứa ý cười sâu xa, một đôi mắt xấu hổ né tránh.

 

Hạng Kình Hạo cảm nhận được bàn chân mịn màng như không xương của cô đang đặt trên mu bàn chân mình.

 

Không chỉ mình trái tim của anh rung lên, mà cả cơ thể của anh cũng thoáng căng cứng lên, quần tây bỗng trở nên có chút chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi