TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Thiên Thần…” Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay ôm lấy anh, người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui này chính là anh.

 

*Ừ! Thế nào rồi?” Lam Thiên Thần ôm lấy eo cô, ôn nhu hỏi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ghé vào tai anh, cười nói: “Anh làm ba rôi.”

 

Lam Thiên Thần đỡ lấy vai cô, xúc động nhìn cô, anh kích động hỏi: “Thật sao?”

 

“Ừ! Mang thai, lúc chúng ta sót ruột nhất, trời liền ban cho chúng ta một cục cưng.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nói xong, hốc mắt hơi đỏ lên, trải qua chuyện này cô thật sự rất mong chờ.

 

“Ngốc quá, anh vẫn luôn tin tưởng thân thể chúng ta không có vấn đề, chúng ta sớm muộn cũng sẽ có đứa nhỏ của riêng mình.”

 

Lam Thiên Thần vươn tay lau nước mắt cho cô, lại lần nữa ôm cô vào lòng: “Mang tin tức tốt này báo cho ba mẹ đi! Họ nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, cô lấy ra điện thoại báo cho ba mẹ Bùi gia, mà Lam Thiên Thần cũng nhanh chóng báo cho ba mẹ mình biết.

 

Quả nhiên trưởng bối hai bên nghe xong đều mừng rỡ, cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bác sĩ nghe được tim thai, đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh, về phần siêu âm thì còn sớm, bác sĩ dặn họ qua hai tuần nữa hãy trở lại kiểm tra.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cùng Lam Thiên Thần đi đến nhà hàng ở phụ cận, trong lòng đã thả lỏng hơn rất nhiều. Lần này trong mắt Bùi Nguyệt Hoàng chỉ có hy vọng cùng mong chờ.

 

Lam Thiên Thần nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong mắt anh cũng đầy nhu tình.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thấy bên cạnh có một đôi ba mẹ, trong xe đầy là một đứa nhỏ khoảng 3 tháng tuổi, cô lập tức khát khao về sau bọn họ ra ngoài cũng giống như vậy đi!

 

Ở trong thôn trang.

 

Ăn xong bữa sáng, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy liền chuẩn bị xuất phát đến miếu thờ trên núi bái phật.

 

Nghe nói vị tiên nhân trong miều cực kỳ linh nghiệm, đã có lịch sử hơn ngàn năm.

 

Đã đến nơi này thì đương nhiên cũng phải ghé qua miều tự lâu đời như vậy, không đi chính là rất đáng tiếc.

 

Bốn vệ sĩ đi cùng họ, trên lưng mang theo một ít nước cùng lương khô, một chàng trai trẻ trong thôn dẫn đường cho họ lên núi.

 

Phong cảnh bên đường vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thời tiết nơi này mát mẻ, lại nhiều cây cối, trước mắt là một màu xanh biếc, tâm tình cũng tốt hơn.

 

Hạng Kình Hạo suốt một đường nắm chặt tay Tưởng Hân Vy, quan hệ của hai người sau nụ hôn tối qua đã thăng cấp rõ rệt.

 

Tưởng Hân Vy tự nhiên ÿ lại vào sự bảo hộ của nah, có người đàn ông này bên cạnh, phong cảnh suốt đường đi cũng đẹp hơn, mặc dù đoạn đường đi bình thường cũng cảm thấy ngập tràn cảm giác an toàn.

 

Đi suốt 3 giờ thì đến sườn núi, đi qua ba ngọn núi, cuối cùng cũng đến noï,, miều thờ nơi này không được tu sửa, vẫn giữ được kiến trúc nguyên thủy, càng thêm đáng quý.

 

Những người khác thưởng thức kiến trúc của công trình ngàn năm, Tưởng Hân Vy cùng Hạng Kình Hạo cùng nhau thấp hương, quỳ lạy trước tượng phật, cùng nhau cầu nguyện.

 

Tưởng Hân Vy chấp tay hình chữ thập, gương mặt ôn nhu, ánh mắt Hạng Kình Hạo dừng trên mặt cô, muốn đoán xem cô đang cầu nguyện điều gì.

 

Tưởng Hân Vy mở to mắt, liền thấy anh không cầu nguyện mà đang nhìn cô, cô không khỏi hờn dỗi hỏi một câu: “Anh nhìn em làm gì? Mau cầu nguyện đi!”

 

Hạng Kình Hạo nhắm mắt lại, đồng thời chắp tay hình chữ thập, cầu nguyện tại đây, nếu thần có linh, thì hãy sớm khiến anh có thể mang cô gái bên cạnh này về nhà, để cô trở thành vợ anh.

 

Tưởng Hân Vy nhìn thấy anh cầu nguyện, cô lại trộm đoán xem anh có nguyện vọng gì?

 

Khi anh mở mắt ra, đôi mắt như bảo thạch tinh xảo, trong suốt mê người.

 

Nguyện vọng là không thể nói ra, cho nên hai người đều không hỏi đối phương cầu thứ gì, bởi vì họ đều hy vọng nguyện vọng của đối phương sẽ thành sự thật.

 

Hơn nữa, họ đều có thể đoán ra, nguyện vọng của đối phương là gì.

 

Xuống núi, Tưởng Hân Vy chưa từng đi qua đoạn đường xa như vậy, lúc đến sơn trang cô đã rất mệt mỏi. Hạng Kình Hạo ngồi xổm trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em về.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi