TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 2299:

 

Mật mã ở đây chỉ có ba người biết, mà một người trong đó tuần trước đã đi công tác ở nơi khác, hiện tại người có thể mở khóa ngoại trừ bản thân anh, chỉ còn một người nữa.

 

Chính là quản lý của nơi này, người đó là họ hàng của gia đình anh, anh gọi là chú ba.

 

Ánh mắt Hạng Kình Hạo đảo một chút, anh vươn tay lấy điện thoại, nhắn một dãy số.

 

“Thay tôi điều tra tài khoản gần đây của chú ba một chút, tôi muốn biết chỉ tiết.”

 

Tiếp theo Hạng Kình Hạo tiếp tục thao tác mở khóa mật mã. Khóa này là do anh tìm người làm ra, cho nên anh hiểu rõ công dụng của nó, một tác động bên ngoài cơ bản không thể phá hủy nó.

 

Hạng Kình Hạo đang chờ điện thoại thì có người đến gần anh, người này đã ngoài 50, mặc một thân quần áo chống khuẩn màu trắng, ông ta một tay giấu trong túi, đi về phía Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nghe tiến bước chân quay đầu lại, phía sau rõ ràng chính là chú ba của anh.

 

“Kình Hạo, cháu tra thế nào rồi? Có chỗ nào khả nghi không? Có biết là ai đánh cắp không?”

 

Hạng Kình Hạo đáp lại ông ta: “Chú ba, cháu còn đang điều tra, chuyện này sớm muộn gì cháu cũng sẽ tra ra.”

 

Hạng Thọ Dương gật đầu: “Đúng vậy! Chuyện nghiêm trọng như vậy nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn thấy vệt bột trắng trên nền đất, rõ ràng lúc đánh cắp người kia đã không cẩn thận làm vỡ một lọ thuốc, anh đi qua ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, mà lúc này Hạng Thọ Dương sau lưng anh cũng đi đến, cúi người hỏi: “Kình Hạo, thế nào rồi?”

 

Hạng Kình Hạo vươn tay dính một ít bột, không nhìn thấy.

 

tay Hạng Thọ Dương trong túi đã lấy ra, trong tay ông ta nắm chặt một cây kim tiêm.

 

Phút chốc trong ánh mắt ôn hòa của ông ta lóe lên một tia ngoan độc, lúc Hạng Kình Hạo không phòng bị liền đâm kim tiêm vào mạch máu ở cỗ anh, truyền thuốc bên trong ống tiêm vào.

 

Hạng Kình Hạo lập tức bắt lấy ống tiêm, chấn kinh nhìn ông ta: “Chú ba… chú làm gì? Đây là thứ gì?”

 

“Kình Hạo, thực xin lỗi, chú ba cũng không còn cách nào, tha thứ cho chú!”

 

Ánh mắt Hạng Thọ Dương toát ra sự thống khổ: “Chú không còn cách nào khác! Là bọn họ ép chú… Lấy tính mạng con chú ép chú… cháu không điều tra sẽ không có chuyện gì, nhưng vừa rôi cháu gọi điện thoại đã nghi ngờ CHỦ”: Hạng Kình Hạo nghe xong đáp án này, anh cảm giác đầu nặng nề, anh thở hỗn hễn tựa vào máy móc bên cạnh: “Chú tiêm cho tôi thứ gì?”

 

“Chú sẽ không lấy mạng cháu! Cháu chỉ cần ngủ một giác, tỉnh dậy sẽ không còn nhớ chuyện này nữa.”

 

“Ông…” Ánh mắt Hạng Kình Hạo tức giận trừng lớn, anh biết mình vừa bị tiêm thứ gì, ý thức của anh nháy mắt mê man, tựa như một cuốn phim chiếu ngược, cuối cùng dừng lại ở gương mặt một cô gái.

 

Anh ôm đầu, giống như cố gắng lưu lại hình ảnh cô gái ấy, nhưng anh không thể không chế được thuốc trong người đã bắt đầu phát huy tác dụng.

 

Đây là một thứ thuốc xóa trí nhớ do Hạng gia nghiên cứu, chất lượng đứng đầu toàn giới y học.

 

Hạng Kình Hạo muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng không thể bắt dược, anh ngã ra mặt đắt, thì thào gọi: “Hân Vy…

 

Hạng Thọ Dương đem kim tiêm cùng thuốc ném vào thùng thuốc bên cạnh, tiếp đó ông ta cầm vật cứng đập vào đầu Hạng Kình Hạo, nháy mắt trán Hạng Kình Hạo liền có máu chảy xuống. Đồng thời, Hạng Thọ Dương cũng tự đập vào đầu mình, ông ta to tiếng gọi: “Người đâu… Cứu mạng!

 

Có người ám hại thiếu gia…”

 

Nháy mắt một đám người hỗn loạn chạy tới, bọn họ đem Hạng Kình Hạo bị thương nâng lên, Hạng Thọ Dương cũng di theo ra ngoài, giống như vừa rồi trong phòng thí nghiệm trải qua một trận tập kích.

 

“Chú ba, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Là ai tập kích thiều gia?”

 

“Tôi không biết! Tôi vừa đến liền thấy thiếu gia ngã trên mặt đất, có người từ phía sau đập vào đầu tôi, tôi cũng hôn mê một lúc!” Hạng Thọ Dương miêu tả quá trình bị tập kích.

 

Lúc ấy mọi người đều nhận lệnh của Hạng Kình Hạo đi ra ngoài, không ai dám đi vào, xem ra đã cho kẻ khác có cơ hội tập kích.

 

“Tôi chỉ biết chúng ta có nội gián, hắn chính là kẻ đã trộm thuốc đi.”

 

Hạng Thọ Dương thành công xây dựng xong câu chuyện nội gián, ông ta lập tức giả vờ ngắt xỉu.

 

Hạng Kình Hạo được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ kiểm tra thấy bên trái đầu ông ta bị thương, miệng vét thương không quá lớn, máu cũng đã ngừng chảy.

 

“Thiếu gia bị thương không quá nghiêm trọng, hẳn là chỉ tạm thời hôn mê, đã thông báo cho Thất gia chứ?”

 

“Đã báo rồi, ngài ấy đang trên đường đến, Hạng gia bên kia để ngài ấy ra mặt thông báo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi