TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Ừ.” Tưởng Hân Vy đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng cũng rất vui, còn có chút xấu hồ.

 

Tưởng phu nhân đang chuẩn bị đồ ăn cho Tưởng Hân Vy.

 

Con trai bà lo lắng đến mức buổi trưa không ăn cơm, bà yêu cầu nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.

 

Tưởng Hân Vy nhìn ngắm trang viên tráng lệ như trong truyện cổ tích. Cô cảm thấy, mọi sinh hoạt bình thường ở nơi này đều trở nên đẹp đẽ hơn.

 

“Nhà anh đẹp quá.” Tưởng Hân Vy khen ngợi.

 

“Em có thích không? Em thích thì ở lại lâu một chút.” Hạng Kình Hạo quay lại, chăm chú nhìn cô.

 

Tưởng Hân Vy xáu hổ cắn môi: “Không phải trước đây anh từng tìm nhà ở trong nước sao, mọi người chuẩn bị chuyển về đó sao?”

 

“Hiện giờ anh đã mắt trí nhớ, có lẽ chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian. Phòng thí nghiệm của ba anh ở đây, mọi người đang nghiên cứu điều chế thuốc giải cho anh.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, lại nhìn Tưởng Hân Vy không rời: “Em có đồng ý ở đây với anh không?”

 

Tưởng Hân Vy bị Hạng Kình Hạo nhìn chằm chằm, có chút bối rối nhưng suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là, tắt nhiên cô muốn ở đây với anh, ở bao lâu cũng được.

 

Hạng Kình Hạo híp mắt lại, mong chờ câu trả lời của cô.

 

Như thể nhất định anh phải chờ được một đáp án chắc chắn của cô mới thôi.

 

Tưởng Hân Vy suy nghĩ một chút. Dù sao hiện giờ cô đã có thể tùy ý tìm cảm hứng sáng tạo, ba mẹ cũng cho phép.

 

Hơn nữa, cô đã quyết định cả đời này chỉ yêu mình Hạng Kình Hạo.

 

“Được! Em đồng ý!” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên đáp.

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười mừng rỡ, anh bước tới gần cô.

 

Tưởng Hân Vy tưởng rằng anh kích động đến mức muốn hôn cô, liền xấu hổ trừng mắt, căng thẳng nhìn Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo nắm tay cô, cúi người ghé sát vào người cô: “Nhà anh rất rộng, anh phải nắm tay em, nếu không em sẽ bị lạc đấy!”

 

Tưởng Hân Vy phì cười: “Còn lâu em mới bị lạc!”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười, có chút ngang ngược: “Không lạc thì anh vẫn nắm tay em.”

 

Cô không thể phối hợp với anh một chút sao? Anh chỉ đang kiếm cớ để nắm tay cô thôi mà!

 

Tưởng Hân Vy tùy ý để Hạng Kình Hạo nắm tay đi vào vườn hoa đẹp như tranh vẽ. Ánh mặt trời vừa đủ, gió nhẹ thổi, Tưởng Hân Vy khẽ mỉm cười, trong lòng hạnh phúc không kể xiết. Tưởng Hân Vy được Hạng Kình Hạo đưa tới chỗ ông nội và ông có. Mặc dù là ba con nhưng hai người đều đã lớn tuổi, ông nội của Hạng Kình hạo hơn bảy mươi, ông cụ còn lớn tuổi hơn nữa.

 

“Ông cụ, ông nội, đây là Hân Vy, là bạn gái của cháu.”

 

Hạng Kình Hạo giới thiệu với hai bậc trưởng bối.

 

Tưởng Hân Vy ngây người, không ngờ Hạng Kình Hạo lại giới thiệu cô là bạn gái của anh. Mặc dù Hạng Kình Hạo mắt trí nhớ, nhưng tình cảm với cô lại không hề thay đổi.

 

Vừa chân thành, vừa chiều chuộng.

 

Đôi mắt đã vẫn đục của ông cụ, nghe Hạng Kình Hạo giới thiệu xong liền sáng lên. Ông chống gậy, từng bước đi tới trước mặt Tưởng Hân Vy quan sát cô.

 

Tưởng Hân Vy bị ông cụ nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích.

 

Ông cụ quan sát một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cô bé này thật xinh đẹp!”

 

Ông nội cũng mỉm cười đi tới, nói với Hạng Kình Hạo: “Chúng ta luôn mong cháu đưa bạn gái về, cuối cùng cũng chờ được rồi.”

 

“Bao giờ thì kết hôn!” Ông cụ ngồi lên ghé thái sư, hỏi.

 

Hạng Kình Hạo nhìn sang Tưởng Hân Vy, như thể đang chờ cô trả lời.

 

Tưởng Hân Vy có chút giật mình, cô biết phải trả lời thế nào đây!

 

“Ba, không vội, để bọn trẻ tìm hiểu một chút đã!” Ông nội nói.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi