TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Trái tim Hạng Kình Hạo vô cùng ấm áp. Sau khi anh bị mắt trí nhớ, điều anh cần nhất là có người thật sự tin tưởng ở bên cạnh anh. Người nhà thì khỏi phải nói tới, đến người anh yêu cũng hiểu cho anh như vậy, khiến anh cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.

 

Hạng Kình Hạo xoa gáy cô, hôn cô lần nữa rồi nói: “Em thu dọn vali, chuyển tới phòng ngủ bên cạnh phòng của anh đi.”

 

Tưởng Hân Vy ngẩn người. Cô ngắng đầu nhìn anh, không phải đây là phòng dành cho khách sao?

 

Dường như Hạng Kình Hạo nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh mỉm cười ghé sát vào cô: “Em không phải khách mời thông thường, em là người quan trọng nhát với anh.”

 

Nói xong, ánh mắt Hạng Kình Hạo thoáng mong chờ: “Hay.

 

là, em không muốn ở sát phòng của anh?”

 

Tưởng Hân Vy vội lắc đầu, tất nhiên là không phải: “Em đồng ý.”

 

Hạng Kình Hạo vui vẻ mỉm cười, anh chủ động giúp cô khóa vali lại rồi xách lên, ra hiệu cho cô: “Đi theo anh.”

 

Tưởng Hân Vy nắm tay Hạng Kình Hạo, để anh đưa cô tới phòng mới.

 

Hạng phu nhân nghe người giúp việc báo lại chuyện này cũng cảm thấy nên như vậy. Vị trí của Tưởng Hân Vy trong lòng con trai, chẳng cần nói ra cũng biết. Bà thật sự hy vọng con trai sẽ lấy Tưởng Hân Vy về làm con dâu mình.

 

“Mọi người lên đó xem thử có cần thay đổi gì không, nếu có thì phải đổi ngay, nhất định phải khiến Tưởng tiểu thư: hài lòng nhát.”

 

Hạng phu nhân chỉ giao việc cho người giúp việc mà không đích thân lên trên.

 

Dù sao Tưởng Hân Vy và con trai cũng đang ở trong thế giới của hai người, người lớn như bà không tiện xen vào, chỉ cần âm thầm quan tâm là được rồi.

 

Căn phòng của Tưởng Hân Vy rất sang trọng, cũng rất ấm áp. Người giúp việc giúp cô trang trí lại chiếc giường theo sở thích của con gái, còn đặt thêm nhiều món đồ xinh xinh biến căn phòng này trở thành phòng của con gái.

 

Tưởng Hân Vy có chút ngây người đứng ở một bên nhìn người giúp việc đi tới đi lui, thay đổi vị trí đồ vật trong phòng khiến cô cảm thấy bọn họ đang chuẩn bị cho cô một căn phòng để ở lại lâu dài vậy.

 

Tưởng Hân Vy cầm điện thoại di động lên gọi cho ba mẹ, thông báo cô đã an toàn tới Hạng gia, bảo ba mẹ đừng lo lắng.

 

Ba mẹ cô không hê lo lăng, con gái đã lớn, cũng nên có không gian riêng của mình rồi.

 

Tưởng Hân Vy lại gọi cho Hình Liệt Hàn một cuộc điện thoại, cảm ơn anh họ đã sắp xếp chuyến đi này giúp cô.

 

Qua điện thoại, Hình Liệt Hàn cũng rất quan tâm tới mối quan hệ của cô và Hạng Kình Hạo. Tưởng Hân Vy thành thật nói cho anh họ biết mặc dù Hạng Kình Hạo đã mắt trí nhớ nhưng tình cảm thì không hề thay đồi.

 

Gọi xong hai cuộc điện thoại, Tưởng Hân Vy quay về thì phòng của cô đã được sắp xếp xong, người giúp việc rất lịch sự chào hỏi cô rồi đóng cửa ra ngoài.

 

Để cô có không gian riêng yên tĩnh. Tưởng Hân Vy ngồi trên sô pha nhìn ngắm căn phòng ngủ này. Mặc dù trong nhà không thiếu tiền nhưng so với gia tộc giàu có đã tồn tại cả trăm năm này, chênh lệch vẫn rất lớn.

 

Tưởng Hân Vy khẽ thở dài. Xem ra, sau này cô phải cố gắng hơn nữa, có được vị trí cao hơn nữa thì mới xứng đôi đứng cạnh anh.

 

Cô không hề ham muốn quyền thế và của cải của Hạng gia, trong lòng cô chỉ muốn bản thân giỏi hơn.

 

Tưởng Hân Vy yên tâm ở lại đây, cảm giác giống như cô đang ở nhà vậy. ba mẹ của Hạng Kình Hạo đều là người tốt, gia đình này khiến cô cảm tháy rất thân thiết.

 

Có tiếng gõ cửa, Tưởng Hân Vy đáp: “Mời vào.”

 

Hạng Kình Hạo mở cửa bước vào, thấy cô đang ngồi trên sô pha nghĩ ngợi, anh liền ngồi xuống bên cạnh, hỏi han: “Em đang nghĩ gì thế?”

 

Tưởng Hân Vy mím môi mỉm cười, không hề che giấu suy nghĩ của mình: “Em đang nghĩ, sau này em phải nỗ lực hơn nữa.”

 

“Tại sao?”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười hỏi.

 

Tưởng Hân Vy vốn muốn nói, để làm người xứng đôi với anh nhưng nói như vậy thì lại có vẻ cô nhất định sẽ gả cho anh. Mặc dù đây là suy nghĩ thật của cô, nhưng là con gái, vẫn nên e dè một chút.

 

“Bởi vì em… em muốn trở nên ưu tú hơn.”

 

Tưởng Hân Vy mỉm cười đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi