Đầu óc của Tưởng Hân Vy còn trống rỗng, bị Hạng Kình Hạo kéo tay, cô sợ hãi vài giây, không tự chủ đi theo anh.
Lúc Tưởng Hân Vy đang bị Hạng Kình Hạo kéo đi, cô vội vàng nói với các trưởng bối đang ngòi: “Cháu xin thất lễ một lúc.”
Hạng Kình Hạo đi tới thang máy, nói với người ở bên cạnh: “Chuẩn bị một phần cơm trưa mang tới phòng tôi.”
Mắt Mị Lạp đã xanh lên, thấy Hạng Kình Hạo rời đi, sự uất hận trong mắt cô ta lộ ra. Đồng thời, cô ta còn hiện ra một giọt nước mắt.
Phu nhân Khắc Hy Á lập tức tới cạnh con gái, đưa tay ôm lây vai cô ta bảo: “Mị Lạp, chuyện này chúng ta sẽ nói cho TÔ “Chú dì, mong các chú dì làm chủ cho cháu. Cháu thật sự rất yêu anh Kình Hạo, xin chú dì cho cháu một cơ hội, để cháu ở bên anh Kình Hạo.” Ánh mắt Mị Lạp nhìn đôi vợ chồng đối diện, khẩu cầu họ.
Hai vợ chồng Hạng Tư Niên nhìn nhau vài giây, Hạng phu nhân an ủi: “Mị Lạp, chuyện này dì sẽ nói rõ với Kình Hạo, cháu đừng buồn quá.”
“Cháu quen anh Kình Hạo trước, cũng là cháu yêu anh ấy.
trước. Tại sao Tưởng tiểu thư lại cướp anh ấy đi chứ?” Mị Lạp ra vẻ yếu đuối bị bắt nạt.
Lời nói này khiến trưởng bối có hơi kinh ngạc, lẽ nào tình cảm cũng có thể nói như vậy ư?
Hạng Bạc Hàn vẫn im lặng, giờ có hơi nghiêm túc nói: “Mị Lạp tiểu thư, Kình Hạo không phải món đồ, tự nó có lựa chọn và tình cảm của mình. Cảm tình cũng không phải thứ phân trước sau.”
Mị Lạp ngẫn mặt, cô ta có hơi e ngại nhìn Hạng Bạc Hàn, tỏ ra cô ta rất oan khuất. Mà Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh thấy Hạng Bạc Hàn nói chí phải, cô nhìn về phía chị, có hơi bực tức nghĩ, từ khi nào mà chị qua lại với Hạng Kình Hạo vậy? Hon nữa trong hai năm qua, cô đã thấy chị hẹn hò với ba người đàn ông khác nhau.
Có điều, Nghê Sơ Tuyết có không hiểu hơn nữa cũng biết lúc này không thể nói ra bí mật của chị.
“Chị, chị đừng buồn quá.” Nghê Sơ Tuyết an ủi.
Trong phòng ngủ ở tầng hai, Hạng Kình Hạo kéo chặt Tưởng Hân Vy vào phòng, anh lập tức giang hai tay, ôm người con gái thật chặt vào trong lòng, như thể lo lắng sẽ mắt đi cô vậy.
Tưởng Hân Vy cũng ôm chặt lấy anh, khóe mắt cô có nước mắt, dáng vẻ cũng lo lắng, cô không ngờ Mị Lạp sẽ làm vậy, nói ra chuyện này trước mặt trưởng bối.
Điều này khiến cho tình cảm của họ như thể không được.
tồn tại.
“Hân Vy, đừng nghe cô ta nói vớ vẫn, cô ta đang nói dối.
Dù anh mắt trí nhớ nhưng anh biết anh không thích cô ta.”
Hạng Kình Hạo thấp giọng giải thích, theo tính cách của Mị Lạp, anh càng chắc chắn điều này.
“Em biết, nhưng mà…” Tưởng Hân Vy tin anh, nhưng mà tình hình trước mắt khiến cô không biết làm sao cho phải.
Trước mặt bao trưởng bối, Mị Lạp nói như vậy, là muốn trưởng bối họ Hạng tham gia vào, cô không thể tác động được điều gì vào lúc này.
“Hãy tin anh.” Hạng Kình Hạo tháp giọng khẩn cầu, ý kiến của trưởng bối anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm suy nghĩ của cô.
“Ừ.” Tưởng Hân Vy vùi vào lòng anh, khẽ gật đầu.
“Anh sẽ gọi Nghê Sơ Tuyết tới, anh sẽ tự hỏi cô ấy.
Chuyện liên quan tới anh và Mị Lạp, cô ấy là người hiền lành, sẽ không nói dối.” Hạng Kình Hạo cũng đã đánh giá rồi, Nghê Sơ Tuyết và Mị Lạp không phải một loại người.
Phòng ăn ở tầng dưới, bầu không khí rất nặng nề, khiến hai trưởng bối chẳng biết nói gì.
Nhưng bữa tối cũng sắp kết thúc, mọi người từ từ ăn, đồng thời chuẩn bị đứng dậy ra ghế salong nghỉ ngơi.
Điện thoại của Hạng Bạc Hàn bỗng nhiên có tin nhắn truyền tới, bình thường anh rất tin xem tin nhắn, anh đưa tay cầm nhìn qua, là cháu của anh gửi cho anh.
“Chú nhỏ, chú có thể đưa Nghê Sơ Tuyết lên tầng một lát, cháu có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
Hạng Bạc Hàn xem tin nhắc, anh đoán ra Hạng Kình Hạo muốn tìm ra sự thật từ Nghê Sơ Tuyết, nói thật, anh hiểu Hạng Kình Hạo không thích kiểu như Mị Lạp.
Hơn nữa quan hệ chú cháu họ tốt thế, anh cũng chưa bao giờ nghe Hạng Kình Hạo nhắc tới cô gái này.