TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Nghê Sơ Tuyết mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó đi về phía văn phòng, người đàn ông phía sau lưng cô cũng rất thu hút sự chú ý xung quanh.

 

Họ thực sự cảm thấy may mắn cho Nghê Sơ Tuyết, trước đây cô bị bỏ rơi ở đây, nhưng bây giờ lại có thân phận giàu có như vậy, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cao ráo, anh tuần, ánh mắt lại tràn đầy sự cưng chiều đối với cô.

 

Trong mắt người khác, Hạng Bạc Hàn dường như đã trở thành người bạn trai của cô rồi. Nghê Sơ Tuyết bước vào Văn phòng của Lý viện trưởng, Lý Ngọc Mai cũng đang đợi cô đến.

 

Bởi vì Nghê Sơ Tuyết đã gửi lại cho bà một tin nhắn và nói rằng sẽ ngay lập tức đến đây.

 

“Sơ Tuyết, con đến rồi, mẹ không thể liên lạc được với con nên rất lo lắng!” Lý Ngọc Mai bước tới, mỉm cười nói.

 

“Con xin lỗi, Lý viện trưởng, điện thoại di động của con hai ngày qua bị mất. Con vừa lấy lại được sáng nay, thấy được tin nhắn của mẹ liền vội vàng chạy đến ngay.” Nghê Sơ Tuyết nói xin lỗi bà.

 

“Không sao cả, con có thể tới là tốt rồi.” Lý Ngọc Mai nói xong thì nhìn thấy người đàn ông đi vào phía sau cô thì vô cùng cảm kích, sự quyên góp của người đàn ông này rất quan trọng đối với bọn họ. Lý Ngọc Mai từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở ỏ khóa trên đó rồi mở nắp ra, Nghê Sơ Tuyết lập tức nhìn thấy món đồ bên trong, Lý Ngọc Mai lấy ra chiếc túi nhỏ tinh xảo đưa cho cô.

 

“Sơ Tuyết, lúc con được đưa đến đây đã đeo chiếc túi nhỏ này trên vai, con tự mở ra xem đi! Xem thử bên trong có manh mối gì không?”

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn chiếc ví nhỏ bằng vàng này, mặc dù đã hơn 20 năm nhưng nó vẫn được bảo quản rất tốt, điều này cho thấy chất lượng của chiếc túi không tệ.

 

“Bên trong đó có gì ạ?” Nghê Sơ Tuyết tò mò cầm nó.

 

“Bình thường thì bên trong đó sẽ để một đồng xu nhỏ để cầu nguyện, một số người sẽ bỏ một ít gạo, nhưng mẹ thấy trong chiếc túi của con có vẻ như là một đồng xu.”

 

Nghê Sơ Tuyết cởi bỏ sợi dây bên trên, tim cô không khỏi đập loạn lên. Liệu bên trong có bí mật liên quan đến thân thế của cô không?

 

Hạng Bạc Hàn ở bên cạnh cũng khẽ nheo mắt, anh vừa hy vọng cô có thể tìm được người nhà của mình, nhưng đồng thời anh lại cảm thấy néu gia đình đó đã bỏ rơi cô thì không tìm thấy cũng tốt.

 

Đối với người đã bỏ rơi cô ngay khi cô còn nhỏ thì phải nhận để làm gì chứ?

 

Nghê Sơ Tuyết cẩn thận mở chiếc túi tiền nhỏ ra, chiếc túi của trẻ con rất nhỏ, cô đổ chiếc túi xuống, từ bên trong rớt ra hai đồng xu nhỏ vô cùng tinh xảo, lại có chút nặng.

 

Nghê Sơ Tuyết sửng sốt, chỉ có hai đồng xu nhỏ này thôi sao? Cô có chút không cam lòng vươn tay kéo mạnh mở rộng chiếc túi ra, tiếp tục đổ lên bàn, đột nhiên, một tờ giấy được gấp nhỏ rơi xuống.

 

Tờ giấy đã hơi ngả vàng, rõ ràng là đã để ở đây rất lâu.

 

Nghê Sơ Tuyết giật mình, Lý Ngọc Mai ở bên cạnh cũng kinh ngạc, hóa ra trong đó còn có một tờ giấy nhỏ.

 

“Sơ Tuyết, con mau mở ra xem, có phải là do ba mẹ con để lại cho con không?”

 

Nghê Sơ Tuyết vươn tay cầm lên, cẩn thận mở ra, là một tờ giấy rất nhỏ, bên trên có viết một dòng chữ: “Con gái, tha thứ cho mẹ, mẹ không thể đi cùng con trên con đường trưởng thành. Con hãy nhớ kỹ, ba của con tên là Có Minh Phàm, con hãy đi tìm ông ấy, ông ấy sẽ kể cho con nghe về mẹ.”

 

Nước mắt của Nghê Sơ Tuyết trong phút chốc trào ra, cô nhận được tin tức về ba mình nhưng cũng biết được rằng mẹ cô đã không còn trên thế giới này nữa.

 

Nghê Sơ Tuyết nắm chặt tờ giấy nhỏ, nước mắt không kiềm được từ khóe mắt rơi xuống, thậm chí cả người cô cũng lung lay chao đảo.

 

Lý Ngọc Mai ở bên cạnh muốn tiến đến đỡ cô, thế nhưng có một bóng người nhanh hơn, cánh tay rắn chắc không chút do dự ôm lấy bờ vai gầy của cô, đưa cô vào vòng tay dày rộng, ấm áp của anh.

 

Nghê Sơ Tuyết lúc này thực sự rất cần một nơi có thể nương tựa, trong lòng cô lúc này thậm chí bi thương đến nỗi không còn màng gì cả, cô vươn tay ôm chặt lấy eo người đàn ông, vùi đầu vào lòng anh, không kìm chế được mà đau đớn nức nở.

 

Mặc dù Hạng Bạc Hàn vẫn chưa nhìn rõ tờ giấy trên tay cô viết gì, nhưng anh biết đó chắc chắn không phải là tin tốt.

 

Lý Ngọc Mai ở một bên cạnh cũng đau lòng nhìn cô, an ủi: “Sơ Tuyết, con đừng buồn, con rất may mắn may mắn.”

 

Nghê Sơ Tuyết nghẹn ngào, cô cầm mảnh giấy trên tay lên, rơm rớm nước mắt nhìn nó: “Cố Minh Phàm, ba của con tên là Cố Minh Phàm…”

 

Hạng Bạc Hàn đưa tay ra nhận lấy mảnh giấy của cô, sau khi đọc hết những dòng chữ trên đó, anh mới hiểu lý do khiến cô đột ngột đau buồn như vậy.

 

Mẹ cô đã không còn trên đời nữa. Anh khẽ thở dài, khẽ đặt bàn tay to vuốt nhẹ sau đầu cô: “Đừng buồn, tôi có thể đưa em đi tìm ba em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi