TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Anh hư quá!” Tưởng Hân Vy kêu lên vì xấu hỏ.

 

Đôi mi dài dày của Hạng Kình Hạo còn dính vài giọt nước như pha lê, càng làm nổi bật đôi mắt sâu như biển của anh, bên trong đôi mắt anh như chứa cả một biển sao trời. .

 

Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười xấu xa nơi khóe miệng anh lại trở nên vô cùng quyền rũ.

 

Trái tim Tưởng Hân Vy bị anh mê hoặc, dường như cô không thể điều khiển cơ thể mình nữa, lại lần nữa hai người quần quýt hôn nhau trên biển.

 

Sau khi chơi trên biển hơn nửa tiếng, hai người lên bờ, Tưởng Hân Vy rất mệt, nhưng tinh thần của Hạng Kình Hạo lại rất tốt.

 

“Em đi tắm đây.” Tưởng Hân Vy nói với anh.

 

“Ừm.” Hạng Kình Hạo nhìn theo bóng hình ướt át của cô, bộ đồ bơi bị ướt ôm lấy, để lộ ra thân hình thon thả của cô, khiến người ta không khỏi có một vài suy nghĩ xấu xa.

 

Hạng Kình Hạo cũng đi lên lầu, vào phòng cho khách để tắm.

 

Một lúc sau, Tưởng Hân Vy mặc áo phông dài đi xuống, bộ phận nhà hàng của biệt thự đã giao bữa trưa đến, ngồi trong nhà ăn đối diện hướng ra biển, thưởng thức những món ăn ngon lành tinh tế cũng là một điều tuyệt vời.

 

Hạng Kình Hạo chăm sóc cho cô vô cùng chu đáo, Tưởng Hân Vy cũng nhận được tình yêu và sự quan tâm của anh.

 

Ở bên cạnh Hạng Kình Hạo, cô cảm giác mình được chiều chuộng như một đứa trẻ.

 

Sau bữa trưa, buổi chiều họ cùng nhau đi dạo ở đây, tận hưởng chiều trà, bởi vì tối nay họ còn phải chạy trở về thành phố, sáng mai là buỏi biểu diễn của Tưởng Hân Vy.

 

Cô phải về sớm một chút.

 

Thời gian dần trôi, bất giác đã xế chiều. Trong phòng khách của một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phó, Hạng Bạc Hàn cầm trên tay một tập tài liệu, bên cạnh tài liệu còn có hơn chục tắm ảnh, đều là ảnh của một người đàn ông trung niên năm mươi tuần tuổi, tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng có thể nhìn ra được lúc trẻ ông nhát định rất tuần tú.

 

Có Minh Phàm, hiện đang là chủ tịch của một quỹ từ thiện, trong tài liệu cũng ghi rõ các thành viên trong gia đình của ông, ông có một người vợ nhưng lại không có con.

 

Người đàn ông này chính là ba ruột của Nghê Sơ Tuyết.

 

Hạng Bạc Hàn buổi trưa phái người đi điều tra, lúc này mới nhận được phần tài liệu này, thông tin cực kỳ chỉ tiết, tất cả những thông tin anh muốn biết về Có Minh Phàm đều nằm trong đây.

 

Sau khi Hạng Bạc Hàn đọc xong, anh cầm tài liệu, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến gõ cửa phòng bên cạnh.

 

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, Nghê Sơ Tuyết vẻ mặt đầy mong đợi nhìn anh: “Chú Hạng.”

 

Hạng Bạc Hàn đưa thông tin của ba cô cho cô: “Đây là thông tin về ba của em mà người của tôi vừa gửi tới, em xem đi!”

 

Nghê Sơ Tuyết đã rất gấp gáp, nôn nóng chờ thông tin của ba, cô đưa tay cầm nhận lấy: “Cảm ơn chú Hạng.”

 

Hạng Bạc Hàn khẽ mỉm cười, anh định nói là không cần khách sáo, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được có một thân mình mềm mại ngọt ngào bổ nhào vào lòng mình.

 

Nghê Sơ Tuyết từ bên trong cửa nhảy đến ôm chặt lấy anh.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết đỏ bừng, nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh, sự biết ơn và phấn khích trong lòng của cô đều được thể hiện trong cái ôm này.

 

“Cảm ơn chú.” Nghê Sơ Tuyết lặp lại câu nói ban nãy, sau đó ngượng ngùng lui lại một bước.

 

Hạng Bạc Hàn sửng sốt vài giây, giọng nói trằm thấp có chút khàn: “Tôi rất vui vì có thể giúp được em.”

 

Nghê Sơ Tuyết gật đầu, cô cầm tài liệu lên xem, khi nhìn thấy người đàn ông lịch lãm trong bức ảnh đó, cô lập tức khẽ trừng lớn mắt, đây chính là là ba ruột của cô sao?

 

Ôi trời ạ! Cô lớn lên trông rất giống ba mình, lông mày và đôi mắt của cô đều mang đầy bóng dáng của ba mình.

 

Người ta nói rằng con gái bình thường đều giống ba, mà lúc này, khi Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, cô có một cảm giác thân thiết khó tả.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn sang dòng ghi tên con cái của ông ấy, không khỏi ngắng đầu nhìn về phía Hạng Bạc Hàn ngoài cửa: “Ba của em không có đứa con nào khác sao ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi