TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 2397:

 

“Hạng…” Nghê Sơ Tuyết đang muốn nói gì đó, nhưng cô thông minh như vậy, tự nhiên hiểu được Hạng Bạc Hàn đang giúp cô từ chối lời mời của Lý Hạo, cho nên câu chú Hạng vẫn nuốt trở vào.

 

Mặt cô hơi đỏ lên, chú Hạng bây giờ dùng thân phận bạn trai của cô xuất hiệ lện sao? Bằng không sao anh lại ôm lấy vai cô? Còn nói như vậy…

 

“Vị tiên sinh này, tôi đang hỏi Nghê tiểu thư, hẳn là không liên quan đến anh đi?” Lý Hạo nhíu mày, cực kỳ khiêu khích nói.

 

Hạng Bạc Hàn mỉm cười: “Tôi có thể thay cô ấy quyết định.”

 

Trong lòng Nghê Sơ Tuyết bị ngọt ngào chiếm lấy, vì cứu lây mặt mũi cho Hạng Bạc Hàn, cô trực tiếp nói với Lý Hạo: “Lý tiên sinh, thực xin lỗi, ngày mai tôi không rảnh!”

 

Lý Hạo ngắn ra, có chút không phục nhỏ giọng nói: “Nghê tiểu thư, đắc tội tôi không tốt đâu! Tôi dù sao cũng là khách hàng lớn của ba cô!” Những lời này hiển nhiên mang theo ý uy hiếp.

 

Nghê Sơ Tuyết không hiểu chuyện của giới kinh doanh, cô quả nhiên vẫn có chút kinh ngạc cùng bối rối, cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, Hạng Bạc Hàng chớp mắt, âm thanh trầm tĩnh nói: “Có tôi ở đây, tôi nghĩ Cố tiên sinh cũng không tiếc khi mắt một khách hàng như cậu.”

 

“Anh… anh cho rằng anh là ai?” Lý Hạo quả nhiên vẫn lad tuổi trẻ háo thắng, nghĩ đến bản thân có thể ở đây hô mưa gọi gió, nào ngờ lại gặp phải Hạng Bạc Hàn.

 

“Tôi là ai, cậu không cần biết.” Hạng Bạc Hàn nói xong, ôm vai Nghê Sơ Tuyết rời đi.

 

Lý Hạo lập tức tức giận bưng ly rượu bên cạnh uống cạn, nhìn thấy thân ảnh Nghê Sơ Tuyết như chim nhỏ nép trong lòng Hạng Bạc Hàn, anh ta quả thực đồ ky. Lý Hạo nhìn về phía Cố Minh Phàm đang nhiệt tình đón khách, anh ta hừ một tiếng, lập tức đi về phía Cố Minh Phàm.

 

“Lý thiếu gia, chơi có vui không?” Cố Minh Phàm mỉm cười hỏi.

 

“Có tổng, người kia là ai2 Anh ta cũng là người đầu tư vào công ty ông?” Lý Hạo không chút khách khí chỉ vào bóng dáng Hạng Bạc Hàn.

 

*ÀI Vị kia là Hạng tiên sinh, là bạn của con gái tôi, cũng đầu tư vào việc từ thiện của công ty tôi.”

 

“Anh ta làm cái gì?”

 

“Cậu ấy làm về phương diện y học.”

 

Lý Hạo vừa nghe liền khinh thường nói: “Không phải là người làm ăn nhỏ sao?”

 

Cố Minh Phàm vừa nghe liền nở nụ cười, còn thật lòng nói: “Lý thiếu gia, cậu ngàn vạn lần đừng coi thường công ty của Hạng tiên sinh.”

 

Lý Hạo vừa nghe xong liền phát cuồng lên: “Công ty anh ta có quy mô lớn bằng tôi không? Thu nhập hàng năm có nhiều hơn tôi không? Bắt quá chỉ là thùng rỗng thôi.”

 

Cố Minh Phàm âm thầm có chút bắt đắc dĩ, cũng không thể đắc tội anh ta. Nhưng ông vẫn hy vọng Lý Hạo tự biết trời cao đất rộng, núi cao còn có núi cao hơn.

 

“Tôi đối với Hạng tiên sinh cũng không hoàn toàn hiểu rõ, theo tôi được biết, gia tộc của cậu ấy có thẻ nói là đề quốc.

 

y học lớn nhát toàn cầu. Hạng tiên sinh kia lại là khách quý của tổng thống hoàng thất các nước, tổng tài sản của gia tộc cậu ấy hẳn là được xếp vào hàng đứng đầu trên thế giới.”

 

Cố Minh Phàm nói chuyện này liền thấy ánh mắt Lý Hạo không ngừng trừng lớn, không ngừng lóe lên sự ảo não.

 

“Ông là đang gạt tôi đi?” Lý Hạo mặc dù nghe vào tai, nhưng lại không muốn tin đây là sự thật.

 

“Tôi đương nhiên không gạt cậu. Lý thiếu gia, Hạng tiên sinh chính là quá khiêm tốn, cho nên bố cảnh gia tộc của cậu ấy cũng không lưu truyền khắp nơi, những người biết được cũng rất ít.”

 

Lý Hạo hít sâu một hơi, anh ta nhìn về phía Hạng Bạc Hàn, phát hiện bên cạnh anh còn có thân ảnh hai vệ sĩ, giống như đang báo cáo gì đó với anh.

 

Mặc dù anh ta không tin thế lực cường đại của Hạng Bạc Hàn, nhưng khí tráng của anh khi đứng trong vòng người đã đủ cường thế khiến người khác không dám đến gần.

 

Lý Hạo nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết đang ở bên cạnh anh, ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nhìn Hạng Bạc Hàn toàn bộ đều là sùng bái cùng ái mộ.

 

Lý Hạo vừa động tâm, anh ta không thể không buông xuống. Bởi vì anh ta rốt cục biết được Hạng Bạc Hàn là người không thể chọc vào, bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của anh ta trong mắt Hạng Bạc Hàn chỉ như diễn hài! Nháy mắt, Lý Hạo đối với bữa tiệc đêm này cũng không còn hứng thú, anh ta nói với Cô Minh Phàm: “Tôi có việc đi trước một bước.”

 

Nói xong liền xám xịt đi về phía cổng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi