“Cô có bao nhiêu?”
Nghê Sơ Tuyết khẽ thở dài một cái: “Em để dành tiền không nhiều lắm.”
“Vậy cho tôi 10 vạn đi!”
Tuy là máy năm nay Nghê Sơ Tuyết vẫn tiết kiệm, nhưng đến bây giờ, trong thẻ của cô cũng chỉ có dư hơn 20 vạn tiền, hiện tại, Mị Lạp vừa mở miệng liền muốn lấy một nủa.
“Sao vậy? Không muốn cho mượn sao? Vẫn không nỡ bỏ sao?”
Mị Lạp thấy cô không đáp, khoanh tay, bắt đầu có chút không vui.
“Được rồi, em cho chị, chị cũng dùng ít đi chút, quần áo của chị quá nhiều rồi.”
Nghê Sơ Tuyết nhắc nhở cô ta.
Mị Lạp hừ một câu: “Không cần cô tới dạy dỗ tôi, tôi đi trang điểm, chốc lát cô đưa cho tôi!”
Nghê Sơ Tuyết đưa thẻ cho cô, Mị Lạp cầm lấy liền ra cửa, Nghê Sơ Tuyết an tính ngồi ở trên ghế sô pha, ngắng đầu nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ, trong đầu của cô, nhớ Hạng Bạc Hàn.
Mấy ngày này, cô chỉ nhận được một cuộc điện thoại của anh cùng mắy bưu kiện, chắc là anh quá bận rộn! Lúc nào anh mới trở về?
Mấy ngày này, cô chỉ cảm thấy mỗi một ngày đều là nhung nhớ dày vò, trong đầu đều là anh.
Vào buổi tối, nhà họ Hạng, điện thoại di động Hạng Tư Niên trong thư phòng vang lên, ông cầm lên nhìn là em trai, vừa lúc ông cũng muốn thúc anh nhanh trở về một chút, bởi vì hôn lễ cũng gần sắp tới rồi.
Chú nhỏ là anh này cũng không thể vắng mặt.
“Alo, Bạc Hàn, sự tình xử lý thế nào rồi?”
“Anh cả, tối nay em lên máy bay trở về.”
Đầu giây bên kia giọng Hạng Bạc Hàn truyền đến.
“Xử lý tốt thì trở về! Hôn lễ Kình Hạo sắp đến rồi.”
“Ừ, em biết.”
Cúp xong điện thoại, Hạng Tư Niên mới vừa thở dài một hơi, điện thoại di động của ông lại vang lên, ông cầm lấy vừa nhìn, là trợ lý bên cạnh Hạng Bạc Hàn, Kiệt Khắc, ông nghĩ, lẽ nào còn có chuyện gì cần phải giao phó sao?
*Alo, Kiệt Khắc.”
“Chú Hạng, có chuyện ông chủ không cho tôi nói, thế nhưng, tôi cảm thấy phải nói trước cho ngài biết một tiếng.”
Giọng điệu Kiệt Khắc có vẻ hơi lo lắng cùng khẩn trương.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì mau nói.”
Hạng Tư Niên lập tức không lảng tránh nói.
“Ông chủ lúc đang đàm phán cùng mục tiêu, bị thương rồi.”
“Cái gì bị thương? Nghiêm trọng không?”
Hạng Tư Niên lo lắng vội vàng hỏi.
“Là vết thương đạn bắn, giáp vị trí trên vai, viên đạn đã được lấy ra, ông chủ không cho phép chúng tôi nói cho mọi người biết, sợ ngài cùng lão thái gia bọn họ lo lắng.”
Hạng Tư Niên lại càng hoảng sợ, loại chuyện như vậy vậy mà em trai lại không nói, ông hỏi vội: “Bác sĩ nói như thế nào.”
“Bác sĩ nói, chỉ cần ông chủ tĩnh dưỡng một tháng liền có thể khôi phục, vết thương là bị hôm qua, tôi hy vọng ngài khuyên nhủ ông chủ về nước nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được, trở về đi! Tôi sẽ cho người tới đón cậu ấy.”
Hạng Tư Niên vẫn không yên tâm, nhưng ông đối với người bên cạnh em trai, vẫn rất yên tâm.