TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Tay của Mị Lạp vẫn là không tự chủ được với lấy tắm, nhìn tấm thẻ trong tay, cô ta mới nghĩ đến, nói nhiều như vậy nhưng cô ta vẫn không biết tại sao anh lại đến tìm cô ta.

 

Mị Lạp cắn môi chủ động lên tiếng: “Anh muốn tôi làm gì tôi đều sẵn lòng cả. Mặc dù anh là chú của Hạng Kình Hạo, nhưng mà… trong lòng tôi, từ lâu tôi đã xem anh như: thần tượng của mình. Tôi rất thích anh, cũng rất sùng bái anh… tôi sẵn sàng làm tất cả mọi việc vì anh.”

 

Đôi mày kiếm của Hạng Bạc Hàn khẽ nhéc lên, đôi mắt của anh trong suốt, vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một chút lạnh lẽo.

 

“Tôi nghĩ Mị Lạp tiểu thư hiểu lầm rồi. Mục đích của cuộc gặp gỡ giữa tôi và cô ngày hôm nay chính là mong cô có thể thành toàn cho mối quan hệ giữa tôi và em gái Sơ Tuyết của cô. Mong cô đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Số tiền trong tắm thẻ này là quà gặp mặt tôi dành cho cô.” Hạng Bạc Hàn nghiêm túc nói.

 

Bàn tay đang cầm tắm thẻ của Mị Lạp nóng bừng lên như bị bỏng, sự phần khích trên khuôn mặt cô ta lúc này cũng trở thành dáng vẻ không dám tin, cô ta nuốt nước bọt hỏi: “Anh gặp tôi là vì chuyện này à? Đây không phải là buổi hẹn hò của chúng ta sao?”

 

“Có lẽ Mị Lạp tiểu thư biết rất rõ rằng tôi rất thích Sơ Tuyết – em gái của cô, thậm chí tôi đã quyết định sẽ cưới cô ấy làm vợ, nhưng mà sự hiện diện của cô ảnh hưởng đến tình cảm của cô ấy dành cho tôi, khiến tôi rất không vui vì việc này.”

 

Mị Lạp chạm phải đôi mắt sâu thẳm đầy giận dữ của người đối diện, cô ta lập tức xấu hỗ cúi đầu xuống, như thể đã làm gì sai vậy, nhưng mà quả thực cô ta chính là người quấy nhiễu đến bọn họ. Cô ta không ngờ Hạng Bạc Hàn lại vì thế mà tức giận.

 

“Nhưng mà… Sơ Tuyết làm sao có thể xứng với anh chứ?

 

Anh cao quý như vậy, giàu có như vậy, còn em gái tôi thì chỉ là một người bình thường, bình thường đến nỗi cái gì cũng không có.” Mị Lạp ngẳng đầu lên hỏi, trong mắt cô ta đầy sự không cam lòng, “Cô ấy có một trái tim lương thiện, đủ để khiến tôi thích cô ấy, không cần phân biệt cao thấp giàu nghèo.” Hạng Bạc Hàn đính chính lại lời nói của cô ta.

 

Mặt Mị Lạp đỏ bừng, trong lời nói của Hạng Bạc Hàn, từng chữ đều khiến cho cô ta không thể phản bác.

 

Lúc này đây, cô ta thực sự đã chết tâm rồi, Hạng Bạc Hàn cũng đã ra mặt rồi, trong câu chữ của anh còn mang theo ý cảnh báo nữa.

 

“TÔ 2+ “Mi Lạp tiểu thư ở đây chơi chắc cũng đủ rồi nhỉ, tôi có thể cho người đưa cô về nước.”

 

Hô hấp của Mị Lạp như ngưng lại, Hạng Bạc Hàn đang đuổi cô ta đi sao?

 

“Tôi không muốn Sơ Tuyết sau này sẽ khó xử. Cô phải biết rằng, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi. Chúc cô dùng bữa trưa ngon miệng, tôi sẽ thanh toán bữa này.”

 

Hạng Bạc Hàn dút lời bèn đứng dậy rời đi.

 

Đầu Mị Lạp ong ong, Nghê Sơ Tuyết đã là phụ nữ của Hạng Bạc Hàn rồi sao? Họ đã… lúc này, cô ta không chết tâm cũng không được nữa rồi.

 

Hạng Bạc Hàn dừng ở ngoài cửa một lúc, quay đầu nhìn về phía dáng vẻ rất không cam lòng của Mị Lạp: “Từ nay.

 

về sau, tôi không cho phép bắt kỳ một người nào ức hiếp Sơ Tuyết, kẻ nào dám ức hiếp cô ấy, không cần biết là ai thì tôi cũng sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt cho việc làm của mình.”

 

Câu này vô cùng mạnh mẽ.

 

Mị Lạp không khỏi rùng mình, ngay sau đó, tiếng cánh cửa đóng sầm lại doạ cho Mị Lạp run lẫy bẩy. Làm sao Mị Lạp có thể không sợ hãi trước Hạng Bạc Hàn, một người đàn ông có quyền lực như vậy chứ?

 

Bản thân cô ta vốn là người mềm nắn rắn buông.

 

Cả người Mị Lạp giống như một quả cà tím vùi trong sương giá, bơ phờ ngòi co rụt lại ở chỗ cũ, cho dù rất không cam tâm nhưng cô ta cũng phải cố chịu đựng, thậm chí cô ta biết mình và Nghê Sơ Tuyết thật sự sắp rẽ vào hai cuộc đời khác nhau rồi.

 

Mị Lạp nhìn tắm thẻ trên bàn, không thể không nói, Hạng Bạc Hàn cũng đã rất nễ mặt cô ta rồi, nếu anh biết cô ta vẫn luôn có ác ý muốn ngăn cản Nghê Sơ Tuyết ở bên anh thì chắc chắn anh sẽ nỗi trận lôi đình.

 

Mị Lạp chỉ đành chán nản cầm tắm thẻ đứng dậy, lúc này cô ta còn không đủ can đảm để đi gặp Nghê Sơ Tuyết, cô ta đã từng rất muốn có thể thoát khỏi cô em gái nuôi này, giờ thì cô ta đã được như ý muốn của mình.

 

Trên đường trở về, Mị Lạp đặt vé máy bay, cô ta thật sự phải rời đi rồi.

 

Nghê Sơ Tuyết đang ở trong phòng ăn, tuy rằng trên bàn bày rất nhiều món ngon, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng, trong lòng cô phiền muộn quá nhiều việc.

 

Không biết Hạng Bạc Hàn với chị gái đang nói cái gì nhỉ?

 

Trong lúc cô đang ngây người thì nhìn thấy có một bóng người xuất chúng đang đi về phía bên này, cô vội vàng nhìn sang.

 

Hạng Bạc Hàn mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô: “Sao em không ăn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi