TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Dạ, vậy tụi con định xong ngày sẽ báo với ba.” Nghê Sơ Tuyết vui vẻ đáp.

 

Chập choạng tối, một chiếc xe địa hình màu đen dừng trước biệt thự của Hạng Bạc Hàn, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy bước xuống khỏi xe địa hình. Bọn họ đến thăm Hạng Bạc Hàn.

 

Đám cưới của cả hai sắp đến rồi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn chờ đến ngày tổ chức hôn lễ thôi.

 

Hai cô gái gặp nhau thì có vô số chủ đề để nói. Còn Hạng Bạc Hàn và Hạng Kình Hạo thì ngồi trong phòng khách nói chuyện riêng của hai chú cháu bọn họ.

 

Hai cô gái dạo trong vườn, vừa đi vừa trò chuyện.

 

Bữa tối đang được người làm chuẩn bị.

 

“Đính hôn á? Nhanh như vậy sao? Vậy thì ông cố sẽ mừng lắm cho mà xem.” Hạng Kình Hạo nghe được tin vui này thì vô cùng bắt ngờ, cuối cùng thì chú nhỏ quý tộc độc.

 

thân kim cương cũng sắp kết thúc sự nghiệp độc thân của mình, thật là một chuyện đáng vui mừng!

 

“Cũng đến lúc nên nói cho ông nội biết rồi. Sau khi đám cưới của cháu tổ chức, thì tụi chú sẽ hẹn ngày đưa Sơ Tuyết đến gặp người nhà chúng ta.”

 

“Như vậy rất tốt! Hạng gia của chúng ta hết chuyện vui này.

 

lại thêm chuyện vui khác. Hôn lễ của cháu xong là đến của chú đấy.” Hạng Kình Hạo rất tán thành với anh, nói xong, không khỏi nhìn về phía chú nhỏ ở phía đối diện: “Chú nhỏ, cháu vẫn luôn tưởng rằng mẫu người chú thích là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, không ngò chú lại thích kiểu tiểu bạch thỏ như vậy! Sớm biết vậy cháu đã sắp xép để Sơ Tuyết đến nhà chơi sớm hơn, như vậy sẽ không để chú đợi lâu như vậy rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn cũng bị chọc cười: “Đúng lúc, đúng người, đúng thời điểm, nếu sớm hơn thì chú sợ là mình không dám ra tay đâu.”

 

Hạng Kình Hạo hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục đùa: “Vậy.

 

là bây giờ cháu phải gọi một người nhỏ hơn cháu là thím à?”

 

Hạng Bạc Hàn liếc anh một cái: “Cháu còn dám không gọi à?”

 

“Đương nhiên phải gọi rồi! Làm sao cháu dám không gọi được kia chứ?”

 

Hai chú cháu đang nói cười trong phòng khách thì nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp bước vào dưới ánh đèn, bàn về tuổi tác thì Nghê Sơ Tuyết còn nhỏ hơn Tưởng Hân Vy một tuổi ấy chứ!

 

Hai người đàn ông đều hiểu ngầm không cười nữa, nếu không máy cô lại hỏi thì thật sự rất khó giải thích!

 

Bọn họ chỉ dịu dàng nhìn người phụ nữ của mình ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Lúc này bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong, ban người đi vào trong phòng ăn, vừa thưởng thức bữa tối ngon lành vừa tán gẫu về chuyện đám cưới. Thời gian bắt giác trôi qua, đêm đã khuya từ lúc nào. Khoảng 8 giờ 30 phút, Hạng Kình Hạo dẫn theo Tưởng Hân Vy rời đi. Hạng Kình Hạo đã rất quen thuộc với thành phố này nên tự anh lái xe chở Tưởng Hân Vy về nhà.

 

Tất nhiên, trên đường về, trong đầu anh vẫn nghĩ ra vài chủ ý.

 

“Tối nay, giường anh mới bọc bộ gra mà lần trước em thích, rất mềm mại, em có muốn tới thử không?” Hạng Kình Hạo cần thận nhìn vị hôn thê bên cạnh.

 

Tưởng Hân Vy vươn tay lên che miệng bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn anh cười dịu dàng nhưng lại không lập tức trả lời anh.

 

Hạng Kình Hạo không khỏi thầy có chút xấu hổ, trong lòng anh tính toán cái gì người phụ nữ bên cạnh đều rất rõ.

 

“Nhưng ba mẹ bảo em tối nay về nhà nghỉ ngơi.”

 

“Vậy dương nhiên phải nghe lời ba mẹ em, chúng ta đợi đến đêm tân hôn rồi tính sau vậy!” Hạng Kình Hạo tự tìm bậc thang bước xuống, đồng thời, một tay anh điều khiển vô lăng, một tay còn lại vươn sang.

 

Tưởng Hân Vy cũng biết rằng trong khoảng thời gian này rất khó cho anh, mặc dù cô không phải là kiểu phụ nữ kiên quyết giữ mình đến đêm tân hôn, nhưng lễ cưới cũng sắp diễn, để lại cho đêm đó thì càng có ý nghĩa hơn.

 

“Còn một tuần nữa thôi, anh chờ thêm chút nữa nha?”

 

Tưởng Hân Vy dịu dàng an ủi.

 

Hạng Kình Hạo hơi nghiêng người sang, cắn răng nói: “Em có biết một con sói nhịn đói đã lâu khi cuối cùng cũng nhìn thấy thức ăn sẽ như thế nào không?”

 

Tưởng Hân Vy hoảng hốt, chớp chớp mắt, ngắn người nhìn anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi