TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Hứa Tâm Duyệt cảm thấy mái tóc dài rủ xuống có chút khó chịu, cô vươn tay vuốt tóc lên, khuôn mặt trắng nõn khẽ ngước lên, mái tóc dài của cô rơi tán loạn, khuôn mặt mơ mơ màng màng, gò má ửng hồng, đôi môi căng mọng đỏ hồng. Dưới ánh đèn, cô đẹp như một bức tranh hút hồn.

 

Cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, Hứa Tâm Duyệt nhoẻn miệng cười với ân nhân cứu mạng của mình: “Cảm ơn anh!”

 

Dưới ánh đèn thang máy, khuôn mặt cao quý của người đàn ông vô cùng nỗi bật, làn da trắng lạnh, mỗi góc mặt đều vô cùng tinh xảo nhưng hề không làm mát đi vẻ nam tính của người đàn ông. Lúc này, đôi mắt sâu lạnh của anh toát ra khí tức không cho người ta đến gần.

 

Hứa Tâm Duyệt không dám nhìn anh lâu, chỉ cảm thấy người đàn ông này khá đẹp tra. Hơi say không ngừng bac lên khiến đầu óc cô choáng váng, lúc thang máy dừng lại, cô bước ra khỏi cửa thì giãm hụt chân, lảo đảo đứng không vững.

 

Lúc cô sắp ngã xuống, theo bản năng, hai tay cô quơ tứ tung thì bắt phải cánh tay rắn chắc của người đàn ông.

 

Cũng không còn cách nào, cô cần một vật để bám vào khỏi ngã.

 

“Anh có thể đỡ giúp tôi ra cửa đón taxi không?” Hứa Tâm Duyệt mặt dày lên tiếng nhờ vả.

 

Cánh môi mỏng ưa nhìn của người đàn ông nhếch lên, giễu cọt: “Đây là thủ đoạn quyến rũ đàn ông của cô đấy à?

 

Thả rat”

 

Rõ ràng là anh không muốn chút nào.

 

Hứa Tâm Duyệt cắn môi, chỉ đành phải buông tay anh ra, nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông đang rời đi, cô chỉ có thể tự dựa vào mình đi ra cửa.

 

Hứa Tâm Duyệt đứng dựa vào đèn đường trên con đường bên cạnh cửa ra vào, vẫy tay muốn gọi xe.

 

Người đàn ông đang ngồi trên ghế lái của một chiếc siêu xe màu xám vừa lái ra khỏi bãi đậu xe nhìn chằm chằm về phía cô gái đang say khước ở phía xa, ánh mắt anh trầm xuống, đạp mạnh chân ga, phóng xe rời đi.

 

Thế nhưng, lái xe cách xa cô gái chưa đầy trăm mét thì anh lại bật đèn hậu của xe từ từ lui về, lui đến trước mặt của Hứa Tâm Duyệt thì dừng lại.

 

Hứa Tâm Duyệt đang khổ não vì không gọi được xe thì có một chiếc siêu xe dừng lại trước mặt cô, cô quay sang có nhìn kỹ là ai.

 

Cửa kính xe được hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

 

Không biết vì sao Hứa Tâm Duyệt lại rất tin tưởng anh, cô vội vàng đi tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”

 

“Đi đâu?” Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng hỏi.

 

Đầu của Hứa Tâm Duyệt lúc này nặng trịch, ý thức của cô dần không còn nữa: “Làm ơn đưa tôi đến khách sạn Ngân Toạ được không?”

 

Người đàn ông nhếch môi: “Vội đi gặp vị khách tiếp theo à?m Hứa Tâm Duyệt lúc này chóng mặt ù tai, không nghe rõ anh đang nói gì, cô chỉ có thể lễ phép trả lời: “Vâng!”

 

Cố Thừa Tiêu thực sự hối hận vì đã cho cô đi nhờ, loại con gái tự cho rằng mình xinh đẹp này, ngoài dùng sắc đẹp để kiếm tiền thì không còn khả năng sinh tồn nào khác nữa sao?

 

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh từ miệng anh phát ra.

 

Dù sao anh cũng đi ngang qua khách sạn của cô, cũng tiện đường, chiếc siêu xe phóng đi như một con báo đêm tao nhã.

 

Hứa Tâm Duyệt dựa vào cửa kính xe, nửa mê nửa tỉnh.

 

Dọc đường, Cố Thừa Tiêu không thèm để ý đến cô, anh nghĩ đã tốt bụng muốn đưa cô về nhà rồi, thế nhưng không ngờ anh lại tốt bụng đưa cô đến nơi làm những giao dịch bản thỉu kia.

 

Anh thật sự muốn nhanh chóng ném cô ra khỏi xe.

 

Đến cổng khách sạn Ngân Toạ, xe của Cố Thừa Tiêu phanh gấp, cái đầu đang mơ mơ màng màng của Hứa Tâm Duyệt đụng mạnh vào đầu xe kêu “cốp” một tiếng, cơn đau đã đánh thức cô tỉnh lại.

 

“Xuống xe!”

 

Bên tai cô vang lên giọng nói xua đuổi lạnh tanh của một người đàn ông.

 

Hứa Tâm Duyệt ngước đôi mắt mơ màng lên, nhìn thấy cửa lớn của khách sạn quen thuộc, cô quay sang cảm ơn người đàn ông trên ghế lái: “Cảm ơn.”

 

Nói xong cô đẩy cửa bước xuống xe, đóng cửa lại, lúc cô vừa định đi vào khách sạn thì thấy hai người đàn ông trẻ tuổi từ đẳng xa đi về phía cô.

 

“Nhà thiết kế Hứa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi