TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một tia cười không tên, não không dùng được nữa rồi sao?

 

Hứa Tâm Duyệt gọi điện cho dì nhỏ, đúng lúc Thiệu Cô cũng về nhà, nghe chuyện của cô cũng vội vàng liên lạc.

 

“Tâm Duyệt, cháu ở bệnh viện nào, có nghiêm trọng không?”

 

Thiệu Cô vội vã hỏi.

 

*Dì nhỏ, cháu không sao, cháu ở lại truyền dịch xong rồi về, dì ở nhà chăm sóc tốt cho bà ngoại nha.”

 

Hứa Tâm Duyệt tỏ vẻ ung dung nói.

 

“Thật sự không sao chứ? Có cần chúng ta qua đó chăm cháu không?”

 

“Không cần đâu ạ, chân bà ngoại không tốt, cháu truyền dịch xong rồi sẽ về, rất nhanh thôi.

 

“Vậy cháu truyền dịch xong rồi về nhé.”

 

Quả thực Thiệu Cô muốn chăm sóc cho mẹ, bởi vì trận ầm ĩ này, cộng thêm Hứa Tâm Duyệt bị thương vào viện, bà cũng sốt ruột đến độ huyết áp tăng lên, toàn thân khó chịu.

 

Gọi điện thoại xong, Hứa Tâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, có dì nhỏ ở nhà cô cũng yên tâm.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu, nói với người đàn ông đang cho tay vào túi quần bên cạnh: “Cảm ơn Cố tiên sinh.”

 

Cố Thừa Tiêu thấy cô không có chuyện gì, anh đứng thẳng người nói với cô: “Tiền thuốc tôi trả giúp cô rồi, cô tự về nhà vậy!”

 

“Không được, tôi không thể để anh trả giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi trả lại anh.”

 

Hứa Tâm Duyệt vội vàng đuổi theo bóng dáng của anh nói.

 

Nhưng người đàn ông lại làm như không nghe thấy, dẫn theo vệ sĩ rời đi.

 

“Tiểu thư, cho tôi hỏi một chút, anh ấy có phải Cố Thừa Tiêu không?”

 

Y tá bên cạnh sớm đã không kiềm chế được kích động hỏi cô.

 

Hứa Tâm Duyệt có chút kinh ngạc: “Cô nhận ra anh ta?”

 

“Ai mà lại không nhận ra cơ chứ? Ban nãy lúc anh ấy đưa cô đến bệnh viện, tôi đã nhận ra rồi, không ngờ còn đẹp trai hơn so với người trên tạp chí!”

 

Vẻ mặt y tá mê muội.

 

Hứa Tâm Duyệt ngược lại không có cảm giác, cô chỉ là đang phiền não vì không có cách nào trả tiền thuốc cho anh, cô không muốn nợ anh bắt cứ ân tình nào.

 

Nhưng hiện tại cô đang truyền dịch, mà anh thì đã rời đi rồi, muốn trả khoản tiền này, có chút khó khăn.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi trong phòng truyền dịch, cô đau đầu kinh khủng, gậy đó đánh xuống khiến cô ngắt xỉu luôn, còn có thể không nghiêm trọng sao?

 

Hứa Tâm Duyệt một bên nhịn đau đâu, một bên hiệu kỳ khó hiểu, tại sao Có Thừa Tiêu lại xuất hiện ở đó?

 

Với thân phận của anh, không nên xuất hiện ở khu nội thành cũ như vậy, hơn nữa còn là khu náo loạn.

 

Chẳng lẽ anh bị cảnh tưởng náo nhiệt này thu hút rồi đến sao?

 

Cho dù thế nào, Hứa Tâm Duyệt vẫn cảm kích anh cứu cô.

 

Lúc này, Hứa Tâm Duyệt không hề biết, có một số người tốt đăng ảnh của cô lên, đem sự việc náo loạn lần này, chuẩn bị ầm ï trên mạng.

 

Đồng thời, tự nhiên cũng biểu dương nhân vật anh hùng cứu người, vị đó không để lộ danh tính nhưng lại xuất hiện bức ảnh anh tuần mê người của người đàn ông.

 

Mà trong bức ảnh này, anh đang bế Hứa Tâm Duyệt bước về phía trước, khuôn mặt tuần tú căng thẳng, không để lộ cảm xúc.

 

Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt, nghỉ ngơi trong phòng truyền dịch.

 

Chuyện này lập tức được đăng lên mạng, dù sao đây cũng là một bản tin rất bắt mắt! Hơn nữa, cũng có một vài người tinh mắt phát hiện, vị anh hùng cứu người này là phú hào Cố Thừa Tiêu.

 

Vì vậy, ngay cả giới truyền thông giải trí đều cuồng đăng lại, tiêu đề càng thêm hấp dẫn, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, đồng thời, còn biên soạn tất cả chuyện anh cứu cô gái, nhất định là người trong lòng anh, chỉ cần có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, giới truyền thông đều sẽ không bỏ qua cơ hội viết lách.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi