TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Hứa Tâm Duyệt cong moi cười: “Đây là nhà chị, là nơi chị cùng bà ngoại và dì nhỏ sống với nhau.”

 

Cô cũng có thể đoán được, cậu nhóc từ nhỏ sinh ra đã được ngậm thìa vàng, mọi chỉ phí ăn mặc bên cạnh đều cực kỳ xa hoa, cho nên cậu mới kinh ngạc nhìn nhà bà ngoại.

 

“Chị ơi, chị có muốn mua nhà mới không?”

 

Cậu nhóc hỏi lại.

 

“Muốn chứ! Nhưng chị phải nỗ lực làm việc mới được.”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, từ bên cạnh lấy ra một chai nước chưa mở: “Có muốn uống nước không?”

 

Cậu nhóc nhận lấy, trong đôi mắt dường như đang nảy sinh suy nghĩ gì đó.

 

Bà ngoại của Hứa Tâm Duyệt vừa ngủ cách đây không lâu, còn dì nhỏ thì đi dọn dẹp bên chỗ phòng mới thuê, Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm trước ghế sô pha, nhìn cậu nhóc hỏi: “Chị phải làm thế nào mới đưa được em về nhà?

 

Đưa em đến chỗ công ty của ba có được hay không?”

 

“Em không muốn, bây giờ em muốn ở cùng chị.”

 

Cậu nhóc uống nước, vẻ mặt bình tĩnh.

 

Hoàn toàn không giống với đứa trẻ đi lạc.

 

“Sao thế được? Chị bắt buộc phải đưa em về bên cạnh người nhà, hay là, chị đưa em đến chỗ mẹ ruột có được không?”

 

Hứa Tâm Duyệt thân thuộc với nhà Hứa gia, cho nên đưa cho Hứa An An cũng tiện hơn chút.

 

Nhưng khuôn mặt bài xích của cậu nhóc càng thêm kịch liệt, đầu cậu lắc mạnh: “Không muốn, chị, đừng đưa em cho đến chỗ dì ấy.”

 

“Cô ấy là mẹ ruột của em! Cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho em.”

 

Hứa Tâm Duyệt an ủi nói.

 

*Em không thích dì ấy.”

 

Cậu nhóc bĩu môi, cực kỳ chắc chắn nói.

 

Hứa Tâm Duyệt ngắn người, cậu nhóc không thích Hứa An An?

 

Tại sao? Bọn họ là mẹ con mà!

 

“Chị ơi, em thích chị! Em muốn chị làm mẹ của em, muốn chị gả cho ba em.”

 

Cậu nhóc phồng má, vẻ mặt năn nỉ nhìn cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, khuôn mặt ngắn ra vài giây, sau đó cô lắc đầu cười nói: “Sao chị có thể làm mẹ của em được? Dựa theo vai về, chị là dì của em! Sau này không được gọi là chị nữa, gọi chị là dì!

 

Cậu nhóc lắc đầu: “Em chỉ muốn gọi chị thôi.”

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, chỉ đành nói: “Được, em thích gọi thế nào cũng được, nhưng chị tên là Hứa Tâm Duyệt, không được gọi là chị gái xinh đẹp nữa, em gọi chị là chị Tâm Duyệt đi!”

 

Thực ra gọi là dì, sau này Hứa An An để nghe thấy chắc chắn cũng không vui, vẫn nên gọi theo cách xa lạ một chút!

 

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đậu ở ven đường, Cố Thừa Tiêu đẩy cửa xuống xe, điện thoại di động trong tay chỉ dẫn nơi đến ở gần đây.

 

La Mẫn cũng nhanh chóng xuống xe, nhìn ngó xung quanh, đi đến nhà dân cư bên cạnh nghe ngóng.

 

“Chào chị, cho hỏi nhà Hứa Tâm Duyệt đi thế nào.”

 

“À, là tòa nhà ba tầng kia.” Người phụ nữ trung niên đưa tay chỉ.

 

Hứa Tâm Duyệt bắt đầu từ lúc tám tuổi đã lớn lên ở trên con đường này, hàng xóm đối với cô ngược lại đều quen thuộc, hơn nữa dì nhỏ của cô đến nay vẫn chưa kết hôn, càng khiến cho những người bên cạnh đối với họ thêm bàn tán.

 

La Mẫn vội vàng bước đến: “Ông chủ, là tòa nhà ba tầng đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi