TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

Hứa Tâm Duyệt đang trốn ở trong phòng thay đồ, cũng may còn có mấy ngọn đèn tự động sáng lên, cũng không đến nỗi bị bao trùm bởi bóng tối, mà chiếc cứa sổ sát đất ở bên cạnh cô cũng không dám tự ý mở ra.

 

Cô ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, thở dài máy lần, nhưng cũng không có cách nào thoái khỏi cảnh này.

 

Chỉ có thể chờ.

 

Chờ Cố phu nhân và Hứa An An rời đi.

 

Cô nghĩ, hai người họ ăn xong bữa tối thì sẽ rời đi thôi!

 

Mà đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô nhanh chóng nhắn nghe máy, thì ra là lái xe chờ mắt kiên nhẫn rồi, Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng hứa là sẽ gửi một số tiền xe cho lái xe, để lái xe rời đi trước.

 

Bởi vì cô cũng không biết chính mình phải trốn ở đây đến bao giờ.

 

Hai người giúp việc tay chân linh hoạt, đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú, chưa đến nửa tiếng, mùi thơm của thức ăn đã bay ra từ phòng bếp.

 

Mấy món ăn cũng đã được bày lên bàn, cậu nhóc cũng đá bóng đến cả người đều là mồ hôi, Hồng Mỹ San dẫn cậu đến trước bồn rửa tay, cầm khăn lau cho cậu.

 

Hứa An An không đi, cô ta ngồi ở trên ghé sofa, cẩn thận quan sát biệt thự của Cố Thừa Tiêu, có cảm giác vô cùng sa hoa, thậm chí rất ấm áp, chắc là do có trẻ con ở trong nhà, nên thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài món đồ chơi nhỏ đặt ở trong tủ.

 

Trong lòng Hứa An An khát vọng biết bao nhiêu, có một ngày có thể trở thành nữ chủ nhân của nơi này, tưởng tượng trong phòng bếp có người hầu nấu cơm tối, mà cô ta thì dẫn con chơi trong vườn, Cố Thừa Tiêu thì xử lý công việc, sau đó, người một nhà cùng ăn bữa tối 1 cách Vui vẻ.

 

Đây là cuộc sống mà cô ta nằm mơ cũng muốn có.

 

Mà cô ta nhát định sẽ thực hiện nó.

 

Cậu nhóc dắt tay của Hồng Mỹ San đi đến, trong đôi mắt to của cậu lóe lên một tia ánh ngịch ngợm, đấy là nụ cười khi cậu muốn làm chuyện xấu!

 

Cậu nhóc cũng sẽ không để Hứa Tâm Duyệt trốn ở trong phòng thay đồ của ba anh mà không làm gì, cậu nhát định sẽ tạo cơ hội cho hai người ở chung.

 

Có Thừa Tiêu đi từ thư phòng ở trên tầng hai xuống, Hồng Mỹ San nói với anh: “Mau ăn cơm, xuống tâm sự cùng với An An đi!”

 

Hứa An An cũng lộ nụ cười mong đợi, mà Có Thừa Tiêu bước xuống tầng, nhìn về phía con trai: “Rửa tay ăn cơm.”

 

“Con đã rửa tay rồi, daddy, con đói rồi, con cũng khát rồi, con muốn uống canh.” Cậu nhóc vẻ mặt khát vọng nói.

 

Hồng Mỹ San sao có thể để cháu trai bị đói chứ? Nhanh chóng vào trong bếp lấy bát của cháu trai ra, múc cho cậu một bát canh gà, vừa thổi vừa đi về phía cậu nhóc.

 

“Đến, uống chút canh đi, canh tối nay, rất ngọt, rất tươi, cũng rất có dinh dưỡng.” Hồng Mỹ San nói xong, liền muốn đút cho cậu nhóc ăn.

 

Có Thừa Tiêu ho nhẹ, nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đặt lên bàn đi, cháu nó sẽ tự uống.”

 

“Khá nóng, sẽ bị bỏng.” Hồng Mỹ San làm bà nội, luôn là nuông chiều cháu trai vô điều kiện.

 

Có đôi khi, trở thành một loại chiều hư, mà chính bà cũng không biết.

 

Thế nhưng Cố Thừa Tiêu không hi vọng nôi ra một đứa con bị chiều hư, nên anh vẫn rất nghiêm khắc nói: “Mẹ, để cháu nó tự mình uống! Đừng đút.”

 

Hồng Mỹ San nghe xong, chỉ có thể nghe lời con, bởi vì con trai không chỉ một lần khuyên bà không nên quá nuông chiều cháu trai.

 

Hứa An An cũng hơi ngạc nhiên, Cố Thừa Tiêu lại nghiêm khắc với con của bọn họ như vậy à? Nhưng mà, cô ta cũng không thể can thiệp, chỉ có thể đồng tình với con trai.

 

“Dì, để cháu uống canh cùng với Tiểu Mục!” Hứa An An nói xong, liền ngồi vào cạnh bàn, không đút, nhưng cô ta sẽ ăn cùng.

 

Hồng Mỹ San gật đầu, thế nhưng cậu nhóc không vui, anh nói với Cố Thừa Tiêu: “Daddy ăn cùng với con.”

 

Cố Thừa Tiêu có hơi cạn lời, yêu cầu của con trai cũng thật nhiều.

 

Hồng Mỹ San đành phải nói với Hứa An An: “An An, đến, ngồi vào bàn đi! Để Thừa Tiêu chăm sóc Tiểu Mục là được nôi.”

 

Hứa An An đương nhiên cũng muốn chăm sóc cùng với anh rôi, nên cô ta cười nói: “Dì, cháu ăn cùng với Tiểu Mục.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi