TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI

“Vâng! Cháu sẽ tới ngay.” Mộ Phi không từ chối nữa.

 

Khưu Lâm cúp điện thoại, nhếch mép cười, tình mới và tình cũ của Đường Tư Vũ cùng nhau ăn tối, đêm nay sẽ rất náo nhiệt, sôi động đây! Thấy mẹ đi vào, Đường Y Y lập tức thấp giọng hỏi: “Mẹ, Mộ Phi có tới không?”

 

“Tới! Mẹ thật muốn xem Đường Tư Vũ sẽ đối phó thế nào.” Khưu Lâm khẽ khit mũi, rồi kéo Đường Y Y nói: “Đi, lên ngồi bên cạnh cha con, chào hỏi Đường Tư Vũ tốt vào, nhớ lời mẹ vừa nói, tối nay, dù có tủi thân, oan ức thế nào, con cũng phải nhịn. Kể cả Đường Tư Vũ có ra mặt cho con xem thì cũng đừng quan tâm, so bì với cô ấy.”

 

“Vâng! Con biết rồi.” Đường Y Y gật đầu, trong lòng cũng rất chờ mong lát nữa Mộ Phi qua. Có Mộ Phi ở đây, Hình Liệt Hàn nhất định sẽ rất khó chịu, nói không chừng, cô có thể lợi dụng lúc đó.

 

Đường Tư Vũ chủ động muốn nói với cha về việc chuyển trường cho con trai. Đường Hùng nghe tin con gái mình sắp chuyển đến nhà Hình Liệt Hàn, liền nói với anh: “Liệt Hàn! Con gái bác có chỗ nào tùy hứng, buông thả, phóng khoáng, cháu cố khoan dung, độ lượng. Tư Vũ là một cô gái tốt!”

 

“Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy và Tiểu Hi. Nếu có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ nhường cô ấy.” Trước mặt cha Đường Tư Vũ, Hình Liệt Hàn muốn xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp. Dù sao sau này, khi Đường Tư Vũ kết hôn với anh, cũng cần được sự đồng ý và chúc phúc của ông.

 

Trái tim của Đường Tư Vũ khẽ rung động. Câu nói này của Hình Liệt Hàn, tin rằng bất kỳ cô gái nào nghe được cũng sẽ có cảm giác được yêu thương.

 

Cô nhìn lên và thấy mẹ con Khưu Lâm đang đi tới, nét mặt mềm mại liền có chút căng thẳng. Khưu Lâm báo với chồng một tiếng: “Bữa ăn đã được làm xong, sẽ nhanh được bày lên bàn.”

 

“Được!”

 

“Liệt Hàn! Dì thực sự ngưỡng mộ cháu từ lâu rồi! Hôm nay có cơ hội gặp mặt thật sự là vinh dự cho chúng ta.” Khưu Lâm nói với vẻ mặt nịnh hót.

 

Hình Liệt Hàn nhẹ gật đầu, không nói gì.

 

“Chị, em đã dọn phòng cho chị rồi. Chị yên tâm, em đã thu dọn hết đồ đạc, chị có thể dọn về bát cứ lúc nào.” Đường Y Y thân thiết cười nói với Đường Tư Vũ.

 

Đường Tư Vũ không muốn phối hợp với bộ dạng giả tạo của cô ta. Cô khẽ nhướng mày: “Sắp tới phòng của tôi cứ để trống, có thời gian tôi sẽ đến ở.”

 

“Tư Vũ, con xem Y Y ngoan ngoãn nghe lời chưa. Lần trước con bắt em để phòng trống, con bé lập tức dọn sạch đồ, để phòng trống cho con. Có thế nào hai đứa cũng là chị em. Chuyện quá khứ, hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của em!” Khưu Lâm cầu xin.

 

Trong lòng, Đường Tư Vũ hiểu rõ mẹ con Khưu Lâm đang lần lượt diễn trò cho Hình Liệt Hàn xem! Cố ý tô vẽ cô thành người bá đạo, ngang ngược, còn Đường Y Y lại giả vờ ngây thơ và đáng thương.

 

Trong lòng, Đường Tư Vũ thật muốn cười. Bọn họ đã đánh giá thấp năng lực quan sát của Hình Liệt Hàn rồi! Lúc này, Khưu Lâm nhìn một người giúp việc tay cầm chiếc hộp đi xuống. Bà ta lập tức mỉm cười: “ÒI Tư Vũ, lần trước, khi dọn dẹp phòng, dì đã sắp xép lại hét những đồ quan trọng của con. Dì nghĩ lần này, con có thể mang chúng về nhà. ” Đường Tư Vũ hơi sững sờ, quay đầu lại, nhìn thấy một người giúp việc cầm chiếc hộp đi tới. Cô nhíu mày. Lúc này, không biết có chuyện gì, người giúp việc như bị sặc, chiếc hộp trong tay bỗng chốc bị lật mở trên bàn sofa. Những thứ bên trong bị đổ ra ngoài.

 

Mà những tắm trên cùng lại là ảnh trước đây của Đường Tư Vũ và Mộ Phi, đủ loại thân mật, có ôm ấp, ẫm, ảnh Mộ Phi ngồi cuối bàn ôm cô chụp. Tất cả đều rải rác trên mặt bàn.

 

Đường Tư Vũ khẽ giương mắt nhìn. Khưu Lâm rõ ràng có ý làm vậy. Năm năm trước trong lúc tức giận, cô vội vàng rời đi, nên đã quên những tắm ảnh cũ chụp với Mộ Phi này. Không ngờ Khưu Lâm lại giữ chúng lại.

 

Sắc mặt của Hình Liệt Hàn phút chốc bỗng trở nên khó coi, nhất là khi trước mặt anh là tắm ảnh Mộ Phi đang đứng trước đàn piano cùng Đường Tư Vũ. Lúc đó Đường Tư Vũ để tóc đen dài, nụ cười thuần khiết mà quyền rũ, đứng bên cạnh Mộ Phi như con chim nhỏ nép vào người.

 

Trong bức ảnh, niềm hạnh phúc và sự ngọt ngào của Đường Tư Vũ được bộc lộ hoàn toàn qua ánh mắt. Cô dựa vào ngực Mộ Phi, như một cô gái nhỏ hạnh phúc.

 

Một cảm giác khó tả bóp chặt trái tim, khiến anh muốn trực tiếp xông lên xé tắm ảnh. Mà lọt vào mắt anh đâu chỉ một tắm này, bên cạnh đều là các tắm ảnh Đường Tư Vũ và Mộ Phi nắm tay, ôm hôn, cười nói. Tất cả đều chói mắt, khiến anh hoàn toàn nhận thức được quá khứ thân thiết giữa Đường Tư Vũ và Mộ Phi vào năm năm trước.

 

Một lúc sau, Khưu Lâm mới mắng người giúp việc: “Thật vụng về, cô bị sao vậy hả! Bảo cẩn thận cầm đồ xuống, sao cô lại làm đổ hết chúng. Chỗ này không có việc của cô, đi phòng ăn giúp việc đi.” Người giúp việc bị Khưu Lâm trách mắng, liền mau chóng rời đi. Còn những bức ảnh rơi vãi trên bàn như những chiếc gai lớn chọc vào mát, khiến Đường Hùng cũng rất khó chịu. Ông nói với Khưu Lâm: “Còn không cho người thu những bức ảnh này lại. “

 

“Để con!” Đường Tư Vũ nói xong, đứng dậy xếp ảnh, cô không muốn những bức ảnh này lại rơi vào tay kKhưu Lâm. Đường Tư Vũ dọn dẹp, Khưu Lâm và Đường Y Y nhìn nhau, đều phát hiện ánh mắt ghen tị và khuôn mặt vô cảm của Hình Liệt Hàn.

 

Thu dọn xong, Đường Tư Vũ đặt chiếc hộp sang một bên. Khi rời đi, cô sẽ mang nó theo.

 

Đúng lúc này, người giúp việc đi tới: “Thưa bà, có người bám chuông cửa.” Khưu Lâm liếc một cái: “Vậy còn chưa đi mở cửa.”

 

“Ai đến vậy?” Đường Tư Vũ sửng sốt. Tối nay không phải chỉ có người nhà ăn cơm với nhau sao? “Dì cũng không biết, chắc là khách!” Khưu Lâm cũng giả ngu, nhưng bà biết, đó là Mộ Phi.

 

Người bước từ ngoài cửa vào quả nhiên chính là Mộ Phi. Người giúp việc đã được Khưu Lâm dặn dò, vì vậy mở cửa, rồi vội đi làm việc, để Mộ Phi tự đến đại sảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi