Trần Phong đã nhận lợi ích từ Khưu Lâm, cộng thêm chuyện làm việc cho một công ty mà ông ta đang nắm thóp, đương nhiên sẽ có lợi hơn so với việc lựa chọn một người chủ mới, vì vậy, ông ta nhất định sẽ không phản bội Khưu Lâm.
Hình Liệt Hàn choàng tay gói đầu nhìn ra cửa, anh muốn biết Đường Tư Vũ bây giờ như thế nào rồi, cô ấy đã ngủ chưa? Cô ấy có đang đau lòng mà rơi nước mắt nữa hay không?
Còn nữa, đứa con trai đang ở nước ngoài xa xôi của anh, nó vẫn chưa biết tin ông : ngoại đã qua đời, càng không biết được mẹ của nó đang đau lòng vạn phần.
Bây giờ, chỉ đợi hậu sự của Đường Hùng lo liệu xong xuôi, anh sẽ lại được đoàn tụ với người nhà anh rồi, ngay lúc này, con trai anh không có ở đây cũng tốt, tránh đề con còn nhỏ tuổi như vậy, mà phải thấy mẹ mình đau thương tuyệt vọng như thé, tâm hồn nhỏ bé ấy cũng sẽ không thể nào chịu đựng nồi.
Sáng sớm tỉnh mơ.
Đường Tư Vũ khóc cạn cả nước mắt từ tối qua đến tận bốn giờ sáng sớm hôm nay mới ngủ thiếp đi, Tô Hi cũng ngủ cùng với cô, nhưng sáng sớm, Đường Tư Vũ lại thức dậy trước, cô tỉnh giấc ngồi bật dậy trên giường trong cơn mơ màng, đầu óc có chút trống rỗng.
Nhớ đến cha mình, lòng cô lại cảm thấy bị lay động.
Hậu sự của cha, cũng do Khưu Lâm lo liệu, bạn bè bên cạnh cha mà cô quen biết cũng rất ít, chỉ có Khưu Lâm mới có thể liên lạc được với bọn họ đến viếng cha cô.
Nhưng sau ba ngày nữa mới là ngày chôn cất của cha, vì thế, hai ngày này, cô cũng không biết còn có thể làm được gì nữa.
Bỗng dưng một luồng suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, đúng rồi, cô phải đi tìm một người, đó chính là trợ lý của cha cô Lão Từ, cô phải hỏi cho ra lẽ chuyện của cha cô ngày hôm đó.
Đường Tư Vũ không đánh thức Tô Hi dậy, cô nhẹ nhàng bước xuống giường đánh răng rửa mặt, và thay quần áo.
Cô cho rằng bản thân mình không thể làm phiền bất cứ người nào nữa, nhưng khi cô bước ra, cô nhìn thấy trong phòng khách cửa phòng đối diện, Hình Liệt Hàn đã ngồi đó từ lúc nào, đặt bên cạnh là một tách cà phê đã uống hết.
Sắc mặt của Hình Liệt Hàn có chút mệt mỏi, Đường Tư Vũ không khỏi sửng sốt nhìn anh: “Tối qua anh…không ngủ sao?”
Hình Liệt Hàn quả thật là không cách nào ngủ được, vì vậy, trời hừng đông anh đã pha cà phê uống rồi, để tinh thần tỉnh táo hơn.
“Ừm! Sớm như thế này mà em đã muốn đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm trợ lý của cha.”
“Em đi một mình sao?”
“Tô Hi vẫn còn đang ngủ, tối qua cô ấy thức trắng đêm với tôi đến tận hơn bốn giờ sáng, tôi muốn để cho cô ấy ngủ thêm chút nữa.”
“Đúng lúc anh cũng đi ra ngoài, để anh gọi Lệ Thâm qua với cô ấy.”
Hình Liệt Hàn cũng muốn đi ra ngoài, anh muốn gặp quản lý cấp cao của văn phòng luật sư hợp tác với tập đoàn Đường Thị.
Hiện giờ Đường Tư Vũ cũng không cách nào lái xe được, bởi vì trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, cô hướng mắt nhìn anh đầy hi vọng: “Thuận đường không? Đưa tôi ra ngoài cùng với.”
“Tất nhiên, đi thôi! Anh đưa em đi ăn sáng trước.”
“Tôi không ăn đâu.”
Đường Tư Vũ nóng lòng muốn gặp lão Từ.
Hình Liệt Hàn lắc đầu, tỏ ra kiên quyết: “Phải ăn, anh không hi vọng là em làm hư dạ dày mình đâu, tối qua em cũng đã không ăn gì rồi.”
Đường Tư Vũ ngắng đầu chạm phải ánh mắt sâu thẳm lại kiên định của anh, có một loại cảm giác bất lực làm cô không thể từ chối anh được, cô chỉ đành gật đầu: “Được! Chúng ta đi thôi!”
Lúc Hình Liệt Hàn ra khỏi cửa, anh gọi điện cho Ôn Lệ Thâm, nhờ cậu ấy qua cùng với Tô Hi, để tránh cho cô ấy phải ở một mình trong biệt thự.
Đúng lúc Ôn Lệ Thâm cũng đang sống ở phía bên kia sườn núi, cậu ấy tất nhiên sẽ sang đây.
Hình Liệt Hàn đưa Đường Tư Vũ đến một nhà hàng điểm tâm sáng gần đó, Đường Tư Vũ vẫn ăn một bát cháo như mọi ngày, nhưng trong lòng lại đắng ngắt, chua xót đến mức không còn khẩu vị gì cả.
Hình Liệt Hàn cũng không ép cô, cô có thể ăn được chút gì đó là tốt lắm rồi.
Đường Tư Vũ liên hệ được với Lão Từ, hai người hẹn nhau tại sảnh một quán cà phê trên đường đi làm của Lão Từ, Lão Từ lúc này cũng đang đau xót cực độ, ông xin công ty nghỉ phép, ông muốn nghỉ ngơi một tuần, cũng chỉ đợi để đi viếng Đường Hùng.
Hình Liệt Hàn đưa cô đến trước cửa quán cà phê, anh có chút cảm giác không yên tâm: “Có muốn anh gọi hai vệ sĩ đi với em không?”
“Không cần đâu.”
Đường Tư Vũ lắc đầu, cô bây giờ đang rất căm phẫn, cô không tin Khưu Lâm lại dám đụng đến cô.
: Hình Liệt Hàn gật đầu, hướng mắt nhìn cô: “Nói chuyện xong lập tức gọi điện thoại cho anh ngay, anh đến đón em.”