TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI RỒI



Quản gia đi ra ngoài.

Lau xong khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem dầu, Thời Du Huyên nở nụ cười nhìn vào tấm gương ở bàn trang điểm, cô nhìn tay và mặt mình một cách ghét bỏ, sau đó khóa cửa lại đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nước ấm theo vòi sen xối trên da thịt trắng như tuyết, cảm giác ấm áp chạm đến từng lỗ chân lông, vô cùng thoải mái.

Thời Du Huyên thích ý nhắm mắt lại ngân nga hát, nghĩ sau khi tắm xong ngủ một giấc ngon lành, sáng mai dậy sẽ liên lạc với Giản Nghi Ninh.

Vừa rồi trên bàn cơm, mặc dù cô vùi đầu ăn lấy ăn để nhưng vẻ mặt của quản gia, người hầu và vệ sĩ đều bị cô nhìn thấy không sót chút nào.

Bọn họ cư xử với cô vô cùng miệt thị và xem thường!
Ngược lại mặt của cậu chủ không chút cảm xúc khiến người khác nhìn không thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.


Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Thời Du Huyên tin rằng khoảng thời gian sắp tới sẽ không có ai đến quấy rầy cô, chuyện cô muốn làm rất nhanh sẽ được thực hiện thôi.

Thoải mái tắm rửa sau đó tùy tiện dùng khăn tắm quấn quanh, Thời Du Huyên đi ra khỏi phòng tắm.

"A! "
Cô sợ hãi kêu thành tiếng, buột miệng thốt lên: "Sao anh lại ở đây? Anh vào bằng cách nào?"
Thịnh Hàn Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường một cách tự nhiên, ung dung thong thả nói: "Đây là phòng tân hôn của chúng ta, cô là cô dâu của tôi, cô nhìn thấy tôi cần phải kinh ngạc như vậy sao?"
Thời Du Huyên rất nhanh nhận ra mình sơ suất, lập tức cười "ngu ngơ", vỗ tay nói: "Chơi vui chơi vui, em khóa cửa rồi anh vẫn vào được, anh trai, anh thật là lợi hại mà! Dạy em làm như thế nào có được không…?"
Cô gái nhỏ ngây thơ chất phác, nói dễ nghe một chút gọi là ngây thơ, trên thực tế chính là ngốc, giống hệt dáng vẻ vệ sĩ điều tra được.

Nhưng Thịnh Hàn Ngọc rất kiên nhẫn với cô, cầm lấy chìa khóa bên người giơ lên: "Rất đơn giản, có nó thì có thể.

"
!
Thời Du Huyên suýt chút nữa trở mặt, nụ cười trên mặt sắp không duy trì nổi, trong lòng mắng Thịnh Hàn Ngọc máu chó đầy đầu: Gian trá, đáng ghét, đáng giận, vô sỉ!
Có chìa khóa thì ghê gớm à?
Không được người ta đồng ý đã vào phòng của người ta, đúng là thần kinh!
Hiển nhiên suy nghĩ của cô và Thịnh Hàn Ngọc không giống nhau, Thời Du Huyên vào trước nên đã tự động cho rằng chỗ này là địa bàn của cô, không hề tự giác việc phải ở chung với Thịnh Hàn Ngọc.

Thịnh Hàn Ngọc nhàn nhạt hỏi: "Cô tắm rồi?"
"Ừm.

"
Hai tay của Thời Du Huyên ôm lấy vai theo phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa buột miệng thốt lên hỏi anh muốn làm gì? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp đều là vẻ khẩn trương.


Mặc dù cô tự nguyện gả vào đây nhưng Thời Du Huyên vốn không định có bất kỳ tiếp xúc thân thể gì với Thịnh Hàn Ngọc, chỉ muốn mượn cớ để rời khỏi nhà mà không khiến Giang Nhã Đan cảnh giác thôi.

Nếu cô là một cô gái "bình thường", hiển nhiên ý nghĩ như vậy không thực tế, nhưng mà cô "ngu ngốc" còn gì, ý tưởng đó lại trở nên vô cùng hợp lý.

Thời Du Huyên cho rằng chỉ cần bản thân dùng chút mưu mẹo thì sẽ bị Thịnh Hàn Ngọc ghét bỏ, ném sang một bên mặc kệ không hỏi.

Nhưng mà mọi chuyện lại phát triển không giống như dự đoán!
"Cô đi xả nước, phục vụ tôi tắm.

" Giọng điệu của Thịnh Hàn Ngọc vẫn nhàn nhạt như cũ, lại không chừa chỗ để thương lượng.

Thời Du Huyên không tình nguyện lắm nhưng không có lý do từ chối, sợ hơn là nói nhiều sẽ làm lộ manh mối bị Thịnh Hàn Ngọc nhìn ra.

Anh chỉ bị mù chứ không ngu!
Mà mình mới "ngốc", kẻ ngốc ngây thơ bám người thì nên ngoan ngoãn nghe lời, vậy mới không bị nghi ngờ.

"Được, tôi đi xả nước cho anh tắm.


"
Thời Du Huyên tung tăng quay lại phòng tắm, vặn vòi nước ra xả "ào ào" vào đó nửa bồn nước lạnh, lại đổ cả bình sữa tắm vào trong nước.

"Anh trai, mắt anh không nhìn thấy, tôi đỡ anh.

" Cô nhiệt tình đỡ Thịnh Hàn Ngọc lên đi đến phòng tắm.

Người đàn ông nhíu mày, cô gọi anh là "anh trai"?
Cách xưng hô này rất kỳ quái, rõ ràng là nghe rất thân thiết nhưng Thịnh Hàn Ngọc không thích chút nào, đặc biệt không thích nó được phát ra từ miệng cô gái nhỏ này.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi