Đường Tư Vũ nhíu mày: “Sao con biết?”
“Con vừa hỏi rồi, daddy bảo daddy chưa ăn gì cả, mami, mami mau nấu gì đó cho daddy ăn đi ạ! Không thì daddy sẽ đói chết mát.” Mặt cậu nhóc tràn đầy lo lắng.
Đường Tư Vũ cứ nghĩ Hình Liệt Hàn đã đến một nhà hàng cao cấp nào đó ăn cơm rồi cơ, không ngờ rằng anh ta lại ở yên trong nhà không đi đâu, giờ cũng đã gần chín rưỡi rồi, chẳng lẽ anh ta không thấy đói?
Đường Tư Vũ đành nhận lời: “Được! Để mami xem trong tủ lạnh còn gì ăn không, mẹ sẽ nấu cho anh ta ăn, hình như vẫn còn sủi cảo đông lạnh.”
“Mami, mami nấu nhanh lên!” Cậu nhóc thực sự lo lắng, cậu cứ nghĩ cha cậu ăn cơm rồi, ai biết được vừa hỏi, cha cậu lại bảo chưa ăn gì, hơn nữa còn đang làm việc với máy tính nữal Đường Tư Vũ đành tiếp tục nấu sủi cảo, nước vừa sôi sủi cảo liền trở nên vừa mềm vừa thơm, thêm một chút củ cải trắng ngần và một ít hành lá, bát canh trở nên vô cùng hấp dẫn, đến cô nhìn còn muốn ăn thêm bát nữa.
“Con đi gọi cha con sang đây ăn đi”
Đường Tư Vũ nói với con trai.
“Dại” Cậu nhóc mở cửa đi sáng bên kia, Đường Tư Vũ nhìn cánh cửa, người đàn ông kia ra vào nhà cô một cách tự do tự tại, còn cô thì không được nhìn dù chỉ một ánh mắt xem ngôi nhà kia trông như thế nào!
Chỉ có lúc sửa chữa là được nhìn qua một chút, sang trọng xa xỉ hơn cả sự tưởng tượng của cô, được sắp xếp rất khoa học.
Vài phút sau, chỉ nhìn thấy thân hình to lớn của Hình Liệt Hàn bị con trai kéo qua đây, anh ta nhìn sủi cảo ở trên bàn, rồi lại nhìn người phụ nữ đang dọn dẹp nhà cửa, anh ta ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Daddy, con sang nhà daddy xem phim hoạt hình một lúc được không ạ? Để mami ở đây với daddy nhé!” Bạn nhỏ Đường Dĩ Hi muốn tạo cơ hôi cho cha và mẹ cậu ở riêng với nhau.
“ỪI” Người đàn ông này hoàn toàn đã bị hương vị của món ăn hấp dẫn, vô cùng sảng khoái đáp lời.
Đường Tư Vũ nghe thấy con trai nói muốn xem phim hoạt hình, liền từ sô pha ngắng đầu lên nói: “Không được xem lâu quá đâu đấy nhé.”
“Con không xem lâu đâu, daddy ăn xong con sẽ đi ngủ ạ.” Cậu nhóc trả lời, rồi mở cửa đi sang bên kia.
Tim của Đường Tư vũ đột nhiên đập nhạnh hơn một nhịp, nhìn người đàn ông đang ngồi ăn sủi cảo ở bàn ăn, cô thực sự không thích ở riêng với anh ta.
Lúc này, ở phía thang máy ngoài hành lang, tiếng thang máy kêu “Ting!” một tiếng rồi mở ra, Mộ Phi toàn thân mặc đồ màu xám đang tiến đến, trong tay cầm túi xách tay đừng laptop, anh vừa từ công ty trở về.
Anh vốn dĩ định về nhà, nhưng nghĩ đến buổi biểu diễn của Đường Tư Vũ lần này, anh nghĩ mình nên đến nói với cô một tiếng là cô sẽ đến đó xem cô biểu diễn.
Anh đứng ở giữa cửa hai nhà, ánh mắt nhìn vào cánh cửa nhà Hình Liệt Hàn có chút phức tạp, tiếp đó không hề do dự ấn chuông cửa nhà Đường Tư Vũ.
“Dingdong…Dingdong…” Chuông cửa vang lên.
Đường Tư Vũ đang bận rộn dọn dẹp ghế sô pha, cô nhìn ra cửa, không biết ai lại đến tìm cô vào giờ này?
Lẽ nào cha cô để quên đồ? Đường Tư Vũ đi đến trước cửa nhìn qua mắt mèo, thấy Mộ Phi đang đứng bên ngoài.
Hơi thở cô nghẹn lại, muộn thế này rồi anh ta còn đến đây làm gì?
Chuông của lại tiếp tục vang lên, cho thấy người đứng bên ngoài vẫn rất kiên nhẫn vì biết cô đang ở nhà nên làm vậy để cố ép cô phải ra mở cửa. Đường Tư Vũ đã hơi tức giận, muộn vậy rồi còn đến tìm cô? Cô phải xem xem anh ta tìm cô có việc gì.
Cô lập tức mở khóa cửa, trực tiếp mặt đối mặt với người ở bên ngoài, lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì không?”
“Anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng dịu dàng và đầy ý cười.
Đường Tư Vũ có chút bắt lực, nói: “Xin lỗi, muộn rồi, không tiện.”
“Anh đã biết chuyện em tham gia buổi biểu diễn của Diệp Du rồi, anh cũng đã mua vé để đi ủng hộ em, anh tin buồi biểu diễn hôm đó của em sẽ rất tuyệt vời.” Mộ Phi trầm giọng nói.
“Cảm ơn.” Đường Tư Vũ lãnh đạm trả lời một tiếng rồi chuẩn bị đóng cửa.
Mộ Phi sao nỡ để câu chuyện kết thúc như vậy? Anh lập tức lầy tay chặn cửa: “Đợi đã… Anh vẫn còn chuyện muốn nói với em.”
Lúc này, một giọng nói đàn ông lạnh lùng từ phía Đường Tư Vũ truyền đến: “Cô ấy đã nói là không tiện rồi.”
Gương mặt anh tuần của Mộ Phi tràn đầy kinh ngạc, hóa ra ở trong nhà không chỉ có một mình cô mà còn có cả Hình Liệt Hàn, hơn nữa hai chữ “không tiện” phát ra từ miệng anh ta như biểu thị một loại ám hiệu khác.
Gương mặt Đường Tư Vũ ửng hồng, sao anh lại xía vào chuyện của cô làm gì? Nói như kiểu quan hệ giữa cô và anh ta tốt lắm vậy.
Anh ta chẳng qua chỉ là đến nhà cô ăn cơm thôi mà.