TỔNG TÀI ANH QUÁ BÁ ĐẠO RỒI

Chương 745


Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ trên bàn có hai hộp quà, anh mới mở một hộp liền không nhịn được muốn nhảy dựng lên rồi, quên chiếc hộp kia luôn!


“Không phải anh còn chưa thèm xem hộp quà còn lại mà đã chạy ra ngoài chất vấn em rồi đấy chứ?”


Tô Lam chống nạnh dùng giọng điệu chất vấn.


Quan Triều Viễn nhíu mày, nhanh chóng xoay người rời đi.


Tô Lam kéo anh lại.


“Được rồi, không cần xem nữa, hộp quà còn lại là của em, hai bộ quần áo này là đồ đôi, của anh là sói xám, của em là cừu trắng. Là mẫu đồ ngủ tình nhân giới hạn mới tung ra năm nay, nếu anh không thích thì em sẽ trả lại.”


“Thích, rất thích! Bây giờ chúng ta đi thay luôn!”


Quan Triều Viễn kéo Tô Lam đi vào phòng ngủ.


“Ôi, thay cái gì chứ? Em đang nấu cơm đây này!”


“Hôm nay là sinh nhật anh, đương nhiên phải nghe lời anh rồi!”


“Được được được, nghe anh.”


Tô Lam không còn cách nào khác, đành phải cởi bỏ tạp dề, chuẩn bị theo anh về phòng ngủ.


“Đương nhiên rồi, không phải sinh nhật anh thì cũng phải nghe anh, bởi vì anh là người đàn ông của em!”


Quan Triều Viễn nhướng mày vô cùng tự hào.


Cả hai cùng nhau trở về phòng ngủ và thay bộ đồ ngủ sói xám và cừu trắng.


Bộ đồ ngủ của Quan Triều Viễn là sói xám, mũ là đầu của sói xám, sau lưng có đuôi sói, để tiện khi đi ngủ, mũ và đuôi đều có thể tháo ra.


Bộ đồ ngủ của Tô Lam màu trắng, chiếc mũ là đầu của cừu nhỏ dễ thương và tất nhiên là có những chiếc đuôi xinh xắn.


Tô Lam thay quần áo xong nhìn Quan Triều Viễn, người đàn ông này đôi khi rất dữ tợn, sau khi mặc bộ quần áo sói xám thì cũng rất ra gì.


Quan Triều Viễn bóp cằm Tô Lam.


“Không ngờ cục cưng nhà chúng ta lại thích nhập vai như vậy?”


Vừa nhìn thấy bộ quần áo này Quan Triều Viễn liền cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng cùng mặc với Tô Lam anh lập tức thích thú.


Bây giờ mọi đồ đôi đều giống như một lời nguyền đối với Quan Triều Viễn.


“Nhập vai gì chứ? Chỉ là vì thấy người anh lúc nào cũng lạnh, nên mới mua bộ đồ ngủ dày cho anh thôi, vừa hay bộ này khá dày, hơn nữa còn có bộ dành cho tình nhân nên em mua thôi.”


Vẻ mặt Quan Triều Viễn hơi ngưng trọng.


Vấn đề cơ thể của anh lạnh không thể giải quyết bằng một bộ đồ ngủ dày này đâu.


“Sao vậy?”


“Không sao, anh rất cảm động!”


“Sao em không thấy vậy chút nào chứ? Thật ra…”


Tô Lam không chỉ chuẩn bị cho Quan Triều Viễn một món quà sinh nhật này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi