TỔNG TÀI! ANH SAI RỒI - SHU YANG


Trong phòng tổng tài Nguyên Phong nhìn những tấm ảnh đầy thân mật của đôi nam nữ, chàng trai thư sinh anh tuấn, cô gái cười tươi như ánh mặt trời của bình minh,nỗi tức giận dâng trào ánh mắt anh lạnh xuống cực điểm làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống theo ánh mắt anh, chưa đầy hai phút Nguyên Phong đứng phắt dậy cầm áo khoác rời khỏi phòng làm việc.Cô gái nãy giờ bên cạnh lặng lẽ quan sát biểu cảm của anh nhếch môi đầy âm hiểm trong lòng mừng như điên khi thấy anh đầy giận giữ như vậy.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Hàn Nguyên Phong bước xuống xe đi vào bên trong nhà hàng anh đi nhanh về phía dãy bàn cuối khi nhìn thấy hai người đang cười nói vui vẻ kia.

An Nhiên đang cười chợt thấy rùng mình vì lạnh,cô không hề biết giông bão sắp tới nhẹ giọng với Nhậm Hào:
_ Mình nhất định chờ cậu...
Chưa nói hết câu đã bị một bàn tay to lớn kéo tay cô đứng dậy, mà mấy từ này lọt vào tai anh không sót một từ nào ánh mắt rét lạnh của anh bắn về phía Nhậm Hào tay thuận thế ôm An Nhiên vào ngực như đánh dấu chủ quyền anh cất giọng rất nhẹ nhưng đủ khiến người nghe lạnh sống lưng:
_ Thế nào cậu cả của Nhậm Gia định câu dẫn vk của Hàn Nguyên Phong tôi à?
Nói xong anh nhếch môi cười mà trong nụ cười đó chứa sự nguy hiểm chết chóc.Nhậm Hào bị bất ngờ quay sang nhìn An Nhiên, anh đã nghe tên Hàn Nguyên Phong rất nhiều nhưng không ngờ vợ của anh ta lại là An Nhiên, mà lúc này An Nhiên mặt có chút tái nhợt do hành động ôm chặt của Nguyên Phong làm cô đau cô run rẩy lên tiếng:
_ Anh đừng hiểu lầm em và Nhậm Hào chỉ là bạn.

Nguyên Phong cười như không cười cong cong khóe môi hàn ý tỏa ra:
_ Bạn? bạn mà thề non hẹn biển? cô nói xem?
An Nhiên biết anh đã nghe thấy cô nói mấy từ kia nhưng cô chỉ nói là chờ Nhậm Hào chở về cả ba bọn họ bao gồm Lệ Vũ sẽ cùng nhau tới thành phố B giúp đỡ mẹ Hạ mà thôi.


Lời nói ra lưng chừng bị anh cắt ngang mới thành hiểu lầm cô mở miệng định giải thích:
_ Không phải vậy! Em...
_ im miệng.

Nguyên Phong mất kiểm soát lạnh giọng với cô mắt thì không rời tên nhóc con trước mặt, Nhậm Hào tuy chưa hiểu rõ quan hệ của bọn họ nhưng thấy An Nhiên bị đau anh vẫn khó chịu:
_ Hàn Thiếu anh lên buông cô ấy ra cô ấy đang bị đau đấy.
Nguyên Phong gằn từng chữ:
_ Không phải việc của cậu lên quản.

Nói rồi anh ôm cô đi trước ánh mắt đau lòng hụt hẫng của Nhậm Hào.

Nhậm Hào tuy còn trẻ nhưng đã nhận thấy mối quan hệ không bình thường của An Nhiên, anh cảm thấy cô không hạnh phúc, anh vội đuổi theo ra tới gần xe anh nói lớn:
_ Hàn Thiếu tuy tôi không biết hai người có phải vợ chồng thực sự không nhưng nếu thực sự mà An Nhiên hạnh phúc tôi sẽ buông tay còn không thì sau này nhất định sẽ đoạt lại từ tay anh.
Nguyên Phong bắn tia nhìn rét lạnh về phía Nhậm Hào, môi mỏng khinh miệt nhếch lên:
_ Được! Hàn Nguyên Phong tôi luôn sẵn sàng nhưng trước hết lên về gột rửa mùi sữa mẹ trên người cậu trước đã.

Nói rồi anh mở cửa xe ấn An Nhiên vào ghế lái phụ còn mình trực tiếp lên xe lao vút đi.
An Nhiên bị anh dọa sợ run rẩy không dám lên tiếng, lần trước vì bắt gặp cô đi ăn cùng Thiên Tuấn Hạo anh đã giày vò nhục nhã cô, lần này cô không biết anh sẽ dùng phương thức gì để nhục nhã cô nữa, xe lao đi rất nhanh cả người anh tỏa ra rét lạnh anh không hề lên tiếng nhưng bàn tay nắm vô năng nổi gân xanh là cô đủ biết anh tức giận cỡ nào.
Về tới Bách Hợp anh không cho cô tự đi mà bế cô đi vào An Nhiên vùng vẫy muốn xuống nhưng anh ôm rất chặt căn bản cô không thể thoát được.

Anh đi lên lầu nhưng không về phòng ngủ mà đưa cô tới căn phòng cuối hành lang mở cửa phòng, lại một mầu đen ảm đảm, anh ném cô lên chiếc giường lớn giữa phòng tay với ngăn kéo lấy ra chiếc dây mầu đen.

An Nhiên không hiểu chuyện gì sợ hãi lùi lại phía đầu giường không ngừng run rẩy, mà anh như tula dần dần đi về phía cô đưa tay kéo mạnh cổ chân mảnh khảnh của cô về phía mình kiềm chặt cô dưới thân chói chân tay cô lại.

An Nhiên sợ hãi nước mắt trào ra run rẩy:
_ Nguyên Phong em không làm gì sai anh buông em ra, anh không có quyền trói em lại.

Ha! Anh cười khẩy:
_ Buông? để cô đi cắm cho tôi vài chiếc xừng?
An Nhiên đau lòng, trước giờ anh chưa từng tin cô dù một lần vậy thì dù giải thích với anh đều vô nghĩa, anh thà tin tất cả thế giới ngoại trừ cô, tim cô đau rất đau nén đau đớn ở đáy lòng cô ngước nhìn anh, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt anh giọng khàn khàn nghẹn ngào:
_ Nguyên Phong từ trước tới nay đã bao giờ anh tin tưởng tôi dù một chút nào chưa?
Nguyên Phong thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ấy, trái tim chợt hoảng hốt đau nhói bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại chọn im lặng, trong đầu anh vang lên câu nói ngọt ngào của cô " _ Mình nhất định chờ cậu" cơn giận giữ trong lòng không kiểm soát được lại bùng lên giữ dội anh buông lời tàn nhẫn
_ Không bao giờ.
An Nhiên nghe được câu nói đó dù biết trước vẫn rất đau lòng vài giây trước cô còn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi anh nói sẽ tin cô nhưng giờ tâm cô lại thêm chết lặng, cô cất tiếng cười nhưng dường như nụ cười của người khác,ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng anh chưa từng rời đi, thì ra yêu người khác bằng cả sinh mệnh lại đau đớn như thế này mỗi lời nói đều tàn nhẫn độc ác cô nhẹ giọng:
_ Hàn Tổng nếu vậy thì anh nghĩ như thế nào sẽ là thế đó.

Nguyên Phong nghe trong lòng một mảnh mất mát mơ hồ, anh đã mong cô sẽ giải thích vơi anh vậy mà cô không hề do dự thừa nhận,cái tên nhóc con đó có gì hơn anh chứ? Lý trí và niềm kiêu ngạo của anh không thể cho người khác kiểm soát được, là cô đã thừa nhận mình cắm xừng anh vậy thì anh tại sao lại phải thấy áy náy...!Giọng anh rét lạnh:
_ Ha ha được! được lắm Mạc An Nhiên, hôm nay tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc phản bội tôi là như thế nào.


Nói rồi anh cầm thanh sắt dài cạnh đủ đầu giường lên, An Nhiên mở to mắt sợ hãi lùi sâu vào bên trong muốn chạy chốn nhưng chân tay cô bị chói ko thể nào chạy thoát được, nước mắt giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp cô lắp lắp:
_ Anh?...!Anh muốn làm gì?
Nguyên Phong như ác ma đi tới gần cô ngồi xuống, đưa bàn tay giá lạnh vuốt v3 gương mặt cô nhếch môi như thần chết sắp đoạt đi mạng của người khác, anh không trả lời mà kéo cô mạnh rời khỏi giường ấn nút cạnh giường một sợi dây từ trên cao thả xuống, anh chói cô giữ căn phòng mặc cho cô vẫy vùng, tấm lưng mảnh khảnh bị dán lên chiếc cột bằng sắt cuối giường, ko vùng vẫy tránh thoát được cô bây giờ như con búp bê vải bị rách mặc người ta chà đạp.
Nguyên Phong đứng đó dựa lưng vào tường gương mặt bị che bởi bóng tối mà trở lên âm u đáng sợ, An Nhiên đã hiểu anh muốn làm gì, muốn đánh chết cô đúng không, vào lúc này cô biết tất cả mọi cầu xin của cô đều không lọt tai anh, cô biết sớm muộn gì giữa cô và anh đều phải kết thúc, vậy thì kết thúc sớm đi, một người mồ côi mẹ, cha không thương, chồng cũng không yêu còn oán hận như cô thật đáng chết,cô đứng đó nhìn anh đang dần đi tới giọng bình thản:
_ Trên đời này cái sai duy nhất của Mạc An Nhiên tôi là gặp anh
Nói rồi cô nhắm mắt lại không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Nguyên Phong nghe không hiểu ý cô anh liên tưởng đến Nhậm Hào, thì ra cô yêu nó, cô hối hận khi lấy anh? lửa giận càng bốc lên cao anh giờ cao chiếc gậy lên và vụt xuống chỉ nghe thấy tiếng hết thất thanh của cô rồi im bặt, cô bị một gậy đánh xuống cánh tay trái cảm giác như toàn thân vỡ vụn nhưng không một câu van xin nửa lời đau như xé nát tâm can trước khi ngất đi tai cô con văng vẳng giọng nói tàn nhẫn của anh:
_ Một gậy này là đền tội cho Vân Kiều của tôi, và cũng là sự trừng phạt cho kẻ phản bội.

Ha ha đến cuối cùng trong tim anh vẫn là cô ấy....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi