TỔNG TÀI ANH TÀN NHẪN QUÁ RỒI



Tôn Yên Thần về nhà thấy đèn không có mở một vùng trời tối ôm,
cái người cho nơi này ánh sáng vẫn luôn là cô, lúc nào anh về cũng thấy đèn ở nhà được bật, luôn chào đón anh,
hôm nay như vậy anh lại không quen, trong lòng cảm thấy lo lắng,
chạy lên phòng tìm cô không thấy cô đâu tìm khắp nhà cũng không thấy,
cô không có ở nhà?
nghĩ đến đây anh càng lo lắng, lúc trưa anh bị cô làm cho chảy máu nhiều đến vậy có khi bị ngất ở góc nào đó không?
lấy điện thoại ra gọi một cuộc anh ra lệnh tìm kiếm cô, sau đó bản thân lấy xe đi tìm cô,
Chạy được nữa đường đột nhiên anh dừng xe, lại bắt đầu dằn co trong lòng,
tại sao anh lại lo lắng như vậy? không được anh không được lo lắng cho cô, không, anh chỉ sợ cô chết đi, nếu cô chết đi thì anh làm sao trả thù?

chắc chắn là như vậy, anh lấy cái lý do đó chạy đi tìm cô cho đến sáng, cũng bỏ mặc Cố Gia Hân.

__________________
Thương Thụy Mặc rất giữ lời hứa, sáng sớm đã đưa cô về,
anh ta bước xuống mở cửa xe cho cô, cô liền bước ra,
"Anh nói anh không biết đường mà?" cả quãng đường đi cô thấy anh ta chạy rất nhanh giống như rất quen thuộc
"Buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên biết thôi" hắn ngả ngớn trả lời cô,
cô trong lòng mắng hắn một câu, cái này rõ ràng là lừa cô,
nhưng đưa cô về tận đây thì phải lịch sử cảm ơn anh ta một tiếng
"Cảm ơn anh"
"Không cần cảm ơn, lần sau lấy thân báo đáp là được" hắn dựa người vào xe trêu đùa cô
"Vô sỉ" cái tên này cô thật sự không muốn nói chuyện với hắn chút nào,
sau đó xoay người bước vào nhà, không thèm nói chuyện với anh nữa,
nhìn theo bóng lưng của cô hắn khẽ nở nụ cười mê người.

Hai người họ không cảm thấy có một đôi mắt thông qua cửa kính rét lạnh đang nhìn họ,
Tôn Yên Thần tức đến gân xanh trên trán nổi hết lên, ném ly nước thật mạnh xuống sàn khiến nó vỡ toang, mảnh vỡ cứa trúng tay anh, máu chảy một đường,
cô được lắm, anh cả đêm không ngủ đi tìm cô,

cô lại ở bên tên Thương Thụy Mặc kia cả đêm bây giờ lại còn ân ái trước mắt anh,
Tôn Yên Thần đang rất muốn bóp chết cả cô và anh ta.

Vừa bước vào nhà Phương Tiểu Anh đã bất gặp khuôn mặt tu la giáng thế của Tôn Yên Thần, khiến cô rét lạnh,
"Anh! " chưa nói xong Tiểu Anh đã thấy da đầu một trận đau nhói, anh nắm tóc kéo đi vào trong nhà sau đó liền ném cô xuống sàn, đầu cô va vào cạnh bàn chảy máu,
"Anh làm sao vậy?" hàng loạt động tác này của anh khiến cô ngỡ ngàng không kịp phản ứng, chỉ có thể đau đớn chất vấn anh,
anh cũng không có quan tâm vết thương của Phương Tiểu Anh một lần nữa nắm lấy tóc cô kéo lên tát cô một cái, khiến khóe môi cô chảy máu, nước mắt cũng rơi ra,
" Còn dám hỏi tôi, cô tự mình biết rõ đi, cả đêm không về lại là đi ra ngoài ở với người đàn ông khác, đúng là ti tiện, không làm cô, cô liền thiếu hơi đàn ông phải không?"
anh quát thật to vào mặt cô, cổ anh nổi cả gân,
"Em! không có" liền hiểu anh tức giận vì cái gì nhưng mà cô không có như anh nói,
cả người cô run rẩy vì sợ hãi bây giờ anh cứ như ác ma đến từ địa ngục,
"Lần trước là do cô dụ dỗ Thương Thụy Mặc có phải không? loại phụ nữ như cô thật khiến người ta kinh tởm"

Cô không dám tin, nhìn anh, sao anh lại có thể suy nghĩ như thế chứ
"Hạ tiện" anh ném cô xuống sàn, cởi thắt lưng của mình, mạnh mẽ đánh
"Chát Chát Chát" âm thanh thanh thúy vang lên, mỗi lần vang lên đều để cô gái phía dưới đau đến co rụt người,
cô chỉ cô thể ôm chặt thân mình đau đớn rơi nước mắt
"A, anh đừng đánh nữa" cô yếu ớt cầu xin nhưng sợi dây kia vẫn tàn bạo rơi trên người cô, mỗi nơi nó đi qua đều để lại chày xướt cùng vết màu,
"Hạ tiên, hạ tiện" con ngươi anh co rút, từng tơ máu hiện rõ trong mắt của anh,
anh như hóa điên, cứ đánh như thế đến khi thấy quần áo cô rách tươm toàn thân đều là máu mới dừng lại, thay đổi cách tra tấn khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi