TỔNG TÀI ANH TÀN NHẪN QUÁ RỒI



Vừa mở cửa bước ra chuẩn bị đi làm, Tiểu Anh đã thấy Thương Thụy Mặc đứng trước cửa nhà mình, mặc bộ vest đen rất đẹp trai,
"Anh đến đưa em đi làm" Thụy Mặc trầm tĩnh lên tiếng, trong lòng nảy ra lo sợ, lần này cô có từ chối anh nữa không đây,
"Cảm ơn anh" Tiểu Anh nhẹ nhàng lên tiếng khiến ai kia đứng đó vui đến ngơ ngác, Thụy Mặc nghe được câu cám ơn anh, đang sợ phía sau có thêm câu "em tự đi được rồi" nhưng mà cô không có nói, khiến anh thật vui
"Đi thôi" Thụy Mặc kéo tay Tiểu Anh bước đi trên miệng vẫn luôn mang theo nụ cười giống như là cậu học sinh lần đầu yêu
Tiểu Anh phía sau anh cũng vui lây, nhìn lại đôi tay đang nắm của hai người Tiểu Anh có chút ngại ngùng, muốn rút ra nhưng suy nghĩ tới cái gì đó cô lại để yên cho anh kéo đi.

Ngồi trong xe, Thụy Mặc nhìn Tiểu Anh không chuyên nghiệp bắt chuyện vẫn là cái motip cũ
"Em ăn sáng chưa?"
"Em chưa" Tiểu Anh thành thật lên tiếng, đêm quá cô làm việc đến khuya ngủ gục trên bàn, sau đó lại ngủ quên lúc dậy trời đã rất sáng rồi, cô phải gấp gáp thay đồ đi làm nên chưa có thời gian ăn sáng,

"Anh đưa em đi ăn" Thụy Mặc như là thời tới chóp lấy cơ hội gắn chặt thêm mối quan hệ của hai người
"Còn 10 phút nữa là vào làm rồi, ăn không kịp đâu, anh đến công ty đi" Tiểu Anh cầm tệp hồ sơ trên tay nhẹ nhàng xem, cất tiếng từ chối Thụy Mặc, không phải là cô không muốn đi ăn mà bây giờ thật sự không có thời gian
Sự hào hứng trên mặt Thụy Mặc vội tắt, khó khăn lắm mới có cơ hội đưa cô đi ăn vậy mà, hmmmm, đến lúc sử dụng quyền năng ông chủ rồi,
anh ấn một cuộc điện thoại nói cái gì đó, Tiểu Anh đang chuyên chú xem hồ sơ không có quan tâm.

Đến lúc xe dừng lại, Tiểu Anh bước xuống muốn đi vào công ty, nhưng mà cái công ty này hơi lạ nha, lại bán đồ ăn sáng?
Tiểu Anh nhìn qua Thụy Mặc muốn lên tiếng hỏi nhưng Thụy Mặc đã nói trước
"Vào ăn sáng đi, hôm nay cả công ty vào làm trễ hơn 30 phút" giọng anh rất điềm tĩnh nhẹ nhàng rất khác so với biểu cảm kinh ngạc của Tiểu Anh
"Thụy Mặc à, anh đừng có nói là vì em đó nha" một công ty lớn như Thương thị hiệu suất làm việc bắt buộc phải cao, đằng này anh lại cho cả công ty vào làm trễ tận 30 phút, anh chơi lớn quá rồi, nếu cái này mà vì cô, cô thật sự là ăn không vô đâu
"Ừm, công ty có thể không làm nhưng em không thể không no" Thụy Mặc bá đạo nói, ngang ngược thật sự, trách làm sao được, Tiểu Anh của anh nhất định phải no bụng
"Thụy Mặc à!.

" Tiểu Anh muốn lên tiếng oán trách nhưng Thụy Mặc đã nhanh tay kéo cô vào nhà hàng,
"Ăn nhanh lên, có 30 phút thôi đó, em ăn không đủ no anh liền cho nghĩ thêm 30 phút"
Tiểu Anh dơ tay xin hàng, chỉ có thể bất lực theo anh đi vào trong, lòng có chút ấm áp, Thụy Mặc đối với cô thật sự rất tốt.


Bước vào trong cô cũng không để ý không gian cho lắm, trực tiếp ngồi xuống, cùng Thụy Mặc gọi món,
Tiểu Anh rất nhanh đã ăn xong, tranh thủ đến công ty làm việc, Thụy Mặc cũng ăn rất nhanh sau đó đi theo cô nếu không cô sẽ bỏ anh lại đó.

Đến công ty, hình ảnh hai người đi làm chung liền bị nhân viên nhìn thấy dùng mấy cái camera chạy bằng cơm lưu lại trong đầu,
có người trộm cười thấy họ thật sánh đôi, trai tài gái sắc, trai sắc gái tài, còn có người chịu không được ghen tị đến đập bàn chẳng hạn như Đại Hoàng Nghi
"Rầm" cô ta đứng dậy dằn đống hồ sơ xuống bàn khuôn mặt tức giận vặn vẹo, tức chết cô ta mà, dựa vào đâu mà Phương Tiểu Anh được Thương Thụy Mặc cô thầm thương trộm nhớ đưa đi làm chứ, gruuuuu, muốn cắn người quá đi,
Lâm Tiêu ngồi kế bên nhìn qua bộ dạng đó của cô ta nhếch miệng châm chọc
"Có cần tôi đưa cho cục xương để gặm không? cô thật giống con becgie nhà tôi"
"Tôi cắn cô trước bây giờ, có tin không?" Đại Hoàng Nghi nhìn cô ta ánh mắt hun tợn, thật sự là muốn cắn người rồi
"Thôi không cần, mỗi lần chích ngừa dại tận tám mũi rất phiền, giữ nọc độc cô lại cho người cô cần cắn đi" Lâm Tiêu xua xua tay né người bộ dạng thật sự sợ hãi giống như một giây kế tiếp Đại Hoàng Nghi sẽ cắn cô ta thật
"Hừ, độc mồm độc miệng như cô, ế tới bây giờ là phải rồi" Đại Hoàng Nghi ngồi lại cái ghế không chịu thua, chán ghét chọc vào nổi đau của Lâm Tiêu

"À, đỡ hơn có người phải cắn răng bấm bụng xem người mình yêu ân ân ái ái với người khác" Lâm Tiêu trề môi liếc nhìn Đại Hoàng Nghi nhéo vào tâm cô ta một cái
Đại Hoàng Nghi khoanh tay trước ngực "hừ" một tiếng
"Không sao, xem cô ta ở đây được bao lâu, ngày mai sản phẩm lên sàn rồi cũng sẽ là ngày cô ta rời khỏi Thương thị, haha" Đại Hoàng Nghi đắt ý, cao ngạo nói
"Đừng có tự tin quá, làm cho cẩn thận vào, cô ta trèo lên được cái ghế giám đốc không biết có phải bò lên từ thân thể không nhưng ít nhiều cũng phải có năng lực" Lâm Tiêu một bên ấn máy tính, một bên luyên thuyên với Đại Hoàng Nghi
"Số liệu đó là do Lộ Tư chuẩn bị, có gì lộ ra cũng sẽ đỗ lên đầu của cô ta, liên quan gì tôi" Đại Hoàng Nghi đắt ý vênh mặt, trong lòng cười thầm, cũng rất khâm phục Lâm Tiêu đúng là rất đỉnh về mấy cái mưu hèn này,
Lâm Tiêu không nói gì chỉ cười nhạt trên mặt thấy được vẻ mưu mô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi