TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Loại người này, tại sao Lương tổng lại ngồi cùng với hắn chứ?

“Lý tổng, tôi xin giới thiệu, đây là thư ký của tôi, Bạch Lộ.” Lương Phi Phàm dựa vào ghế sofa, quen với việc bắt chéo chân, tư thái ưu nhã, hiện lên dáng vẻ nhàn nhạ, thật sự khác một trời một vực với người đàn ông dung tục ngồi đối diện đang nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt phát sáng, Thư ký Bạch, qua đây làm quen đi, đây là phó tổng tài của Thịnh Nguyên, Lý tổng.”

Bạch Lộ giữ thái độ lịch sự, khẽ cúi đầu với Lương Kiệt Thịnh, phóng khoáng mở miệng nói: “Nghe danh đã lâu, Lý tổng.”

Cô đưa tay ra, dục vọng vốn sâu đậm vốn tràn ngập trong ánh mắt, bỗng chốc tan biến hơn một nửa.

Là thư ký sao?

Vậy chẳng phải, cô này là người của Lương Phi Phàm hay sao?

Lương Kiệt Thịnh suy nghĩ có chút phiền lòng, vậy rốt cuộc anh ta có ý gì?

Cố ý giới thiệu thư ký cho mình làm quen, hơn nữa cô này còn rất xinh đẹp, chẳng lẽ đưa đến đây để cho mình thèm muốn sao?

Hay là....Lương Phi Phàm có ý muốn tặng thư ký cho mình?

Tên Lương Kiệt Thịnh này không hề thông minh, nhưng đi dọc bờ biển đã nhiều năm, cần bao nhiêu nước để làm ướt chân đạo lý này anh ta có thể hiểu.

Trước khi chưa làm rõ ý đồ của Lương Phi Phàm, anh ta cho rằng không nên quá trực tiếp, thế là bèn bắt tay xã giao với Bạch Lộ, liền ngồi xuống, “Thư ký nhỏ của Lương tổng xem ra rất thông minh có năng lực đấy. Ánh mắt long lanh này, vừa nhìn đã biết là một cô gái thông minh, nào nào nào, ngồi đi.”

Bạch Lộ liếc nhìn Lương Phi Phàm một cái, nhìn thấy anh ta gật đầu cho phép mình ngồi, cô mới lịch sự ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Một căn phòng lớn đã được bao trọn gói, ngồi trong đó là ba người có tâm tư khác nhau.

Bạch Lộ không biết được, từ lúc cô bước vào căn phòng này, Lương Phi Phàm đã quan sát tỉ mỉ tất cả phản ứng của Lương Kiệt Thịnh và cô.

Lương Kiệt Thịnh, từ dáng vẻ hưng phấn ban đầu, đến cuối cùng có chút thất vọng, anh ta đều thấy rõ mồn một.

Còn Bạch Lộ thì sao?

Rõ ràng là cô đang xã giao với Lương Kiệt Thịnh!

Chỉ là lúc cô nhìn thấy Lương Kiệt Thịnh không biểu lộ chút kinh ngạc nào, hoặc là cô chỉ đang xã giao với Lương Kiệt Thịnh, hoặc là không hề biết gì về chuyện đêm hôm đó, hoặc là cô đang diễn kịch.

Nếu như là vế sau, anh ta không thể không khâm phục tài năng diễn xuất của cô, quả thật đã đạt được cảnh giới tinh khiết như lửa rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến phản ứng của Lương Kiệt Thịnh, anh ta lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.....

Loại người như Lương Kiệt Thịnh, ngoài sự háo sắc trên người ra, căn bản không có tác dụng gì.

Với IQ của anh ta, không giống như rõ ràng quen biết Bạch Lộ, lại có thể làm ra bộ dạng hoàn toàn không quen biết này được.

Huống hồ, anh ta giả vờ cũng không giống.

“Cô Bạch năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Căn phòng bao này chỉ có hai người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trong đó, Lương Kiệt Thịnh không tự chủ cứ liếc ngang liếc dọc trên người Bạch Lộ.

Hôm nay Bạch Lộ chỉ mặc một chiếc áo cổ chữ V, khi ngồi trên sofa, cổ áo vô tình rũ xuống, vì vậy ánh mắt Lương Kiệt Thịnh nhìn cô càng giống như có hai ngọn lửa trong đó.

Bạch Lộ ngượng ngùng rụt cổ lại, theo bản năng ngồi xích lại bên cạnh Lương Phi Phàm, mặc dù chuyển động rất nhẹ nhàng, dường như không thể phát hiện được, nhưng phong cách tỉ mỉ của Lương Phi Phàm vẫn có thể cảm giác được.

Anh ta ý thức được nheo mắt lại, ngón tay thon dài búng vào thành ly, chủ động mở miệng, “Lý tổng, người anh từng gặp nhiều vô số, chi bằng anh đoán thử xem?”

“Ha ha, Lương tổng, người bên cạnh anh, sao tôi lại dám đoán mò chứ!” Lương Kiệt Thịnh bắt đầu tung chiêu thăm dò, câu nói này người có đầu óc có thể hiểu ra, là trong lời nói này có ẩn ý.

Bạch Lộ đầu óc trống rỗng, có chút kỳ lạ nhìn Lương Phi Phàm.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, toàn thân anh ta dựa vào sofa, cánh tay đưa ra dang rộng về trước, giống như một con báo đang nghỉ ngơi, khí chất toàn thân đều rất bình tĩnh.

Nhưng ánh mắt đó, lại sâu không thấy đáy.

Hôm nay anh ta cố ý gọi mình đến đây, lại có cuộc gặp mặt như vậy, rốt cuộc anh ta có ý gì đây?

Chẳng lẽ anh ta xem cô là món quà chuẩn bị đem tặng cô cho người đàn ông khác hay sao?

Với suy nghĩ như vậy, càng làm cho toàn thân Bạch Lộ toát ra mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn không muốn tin.

Lương Phi Phàm vốn dĩ không phải là loại người đó.......

Sao anh ta có thể đem tặng mình đi chứ? Mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Sao lại có thể nghĩ Lương tổng là loại người tiểu nhân như vậy chứ?

“Người bên cạnh ta, cũng chỉ là một người thôi mà, Lý tổng, anh nói như vậy làm cho Lương Mỗ cảm thấy cao ngạo đấy.” Lương Phi Phàm nhếch khóe miệng lên, sau đó có phần lười biếng liếc nhìn Bạch Lộ khuôn mặt hiện rõ lên sự bất an, “Thư ký Bạch, tôi cũng quên rồi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Bạch Lộ mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ, “25.”

“À, đúng, tôi nhớ ra rồi, cô và Tịnh Tiêu sanh cùng một năm.” Lương Phi Phàm lắc lắc ly rượu vang trong tay, trong đầu tựa đang suy nghĩ điều gì, nhưng lại không nói thêm gì.

“25 tuổi đã là tâm phúc của Lương tổng đây, quả thật không đơn giản.” Lương Kiệt Thịnh lập tức tiếp lời, một ánh mắt thèm thuồng nhìn Bạch Lộ, cười đến nỗi khiến người khác cảm thấy khó chịu, “Cô Bạch, tiền đồ vô lượng a, nên biết rằng Lương tổng của cô nổi tiếng kén chọn....a, đúng rồi, sao tôi lại thấy cô quen mắt nhỉ, có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không? Cô Bạch, có phải cô làm ở EC rất lâu rồi không?

“Tôi làm ở đó được vài năm rồi.” Bạch Lộ suy nghĩ, vừa bảo thủ vừa lịch sự nói: “Lý tổng sỡ dĩ thấy tôi quen mắt....có thể lúc trước gặp qua tôi, dù sao thì trước đây Thịnh Nguyên và EC cũng có hợp tác mà.

“Ha ha, Cô Bạch nói đúng đó.”

Lời nói của Lương Kiệt Thịnh lúc nãy thực sự chỉ là lời tùy tiện để gần gũi hơn chút mà thôi, nhưng nghe Bạch Lộ tiếp lời như vậy, anh ta đột nhiên lại cảm thấy, bản thân thật sự đã gặp cô rồi.

Hơn nữa nếu nhìn kỹ, ánh mắt này, chiếc mũi này......cảm giác thật sự rất quen.....

Thư ký nhỏ này.....25 tuổi, làm việc ở EC.....thật sự chỉ là gặp trong công việc hay thôi sao?

Tại sao cứ cảm thấy không giống, nhưng lại không thể nghĩ ra được?

Lương Kiệt Thịnh chau mày, uống một ngụm rượu vang, trong đầu cố gắng suy nghĩ, bản thân có phải đã từng gặp Bạch Lộ hay không.

Không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng, Bạch Lộ không biết nên làm gì cứ ngồi đó, cũng không uống rượu, còn hai người kia cũng không mở miệng nói gì, cô cũng không biết bản thân nên nói những gì, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu, căn bản không thể nghĩ ra mục đích Lương Phi Phàm hôm nay cố ý muốn mình đến đây để làm gì......

Đúng lúc điện thoại của Lương Phi Phàm rung lên, anh tay lấy điện thoại ra nhìn số gọi đến, cơ thể cao to từ sofa đứng lên, “Thật ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Lại nói với Bạch Lộ: “Giúp tôi tiếp đãi Lý tổng cho tốt.”

Bạch Lộ mở miệng ra, còn muốn nói điều gì, nhưng Lương Phi Phàm đã cất bước đi ra khỏi phòng.

Trong lòng, bỗng chốc rơi xuống đáy vực thẳm --------

Cô cảm thấy bây giờ mình giống như một miếng dẻ rách bị vứt bỏ, không có chút cảm thấy đây là công việc nên làm của một cô thư ký.

Tên Lương Kiệt Thịnh này, nổi tiếng háo sắc trong giới thương gia, nhưng Lương Phi Phàm lại vô duyên vô cớ gọi mình đến đây, chuyện gì cũng không nói, cứ như vậy mà để bản thân mình tiếp đãi hắn........

Anh ta rốt cuộc có ý gì? Anh ta xem cô là cái gì?

“Cô Bạch....” Bạch Lộ còn đang ôm ấm ức trong lòng, vậy mà người đàn ông phía sau đã không hiểu phép lịch sự nhào đến.

Lương Phi Phàm đi như vậy, đối với Lương Kiệt Thịnh mà nói, có thể xem là âm thầm đồng ý hắn ra tay với cô gái này, tại sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ, khuôn miệng nồng nặc mùi rượu phà hơi vào tai, càng khiến cho người ta cảm thấy muốn ói.

“Nói thật, tôi thấy cô rất quen, cô nói xem....chúng ta có phải đã từng gặp mặt rồi không?” Bàn tay đã động vào vai của Bạch Lộ.

Toàn thân Bạch Lộ muốn bắn ra ngoài, theo bản năng vung tay ra, kéo bàn tay đang để trên vai mình của Lương Kiệt Thịnh xuống, ngữ khí lạnh lùng, “Lý tổng, tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp nhau khi nào.”

“Phụt, Cô Bạch, vậy là cô không đúng rồi, rõ ràng vừa rồi cô nói chúng ta từng gặp qua mà, Lương tổng vừa đi bây giờ sao lại trở thành chưa từng gặp vậy, lời nói của cô trước sau không như một vậy!” Lương Kiệt Thịnh dang rộng miệng cười, phà một hơi rượu vào Bạch Lộ.

Tửu lượng của Bạch Lộ vốn dĩ không được tốt, lại cộng thêm việc đang mang thai, tuy vẫn chưa có phản ứng ốm nghén, nhưng hắn ghê tởm như vậy, cô liền cảm thấy trong bụng từng luồng khí chua chát, không kìm được lùi về sau, “Lý tổng, tôi không có ý gì khác......lúc nãy tôi cũng chỉ nói là có lẽ.....anh, đừng đến gần tôi quá.”

“Cô Bạch cũng dễ đỏ mặt quá đấy.” Lương Kiệt Thịnh xem như cô đang ngại ngùng mà thôi, người đã đến đây rồi, làm gì còn do cô quyết định chứ? Không đến gần ư? Hắn cười, thuận tay nâng ly rượu trong tay lên, đưa đến trước mặt Bạch Lộ, “Nào, đừng sợ, uống một ly, làm ấm bụng đã, thì sẽ không đỏ mặt nữa.”

“Tôi không biết uống rượu.” Bạch Lộ không cần suy nghĩ, luôn miệng từ chối, nàng trực tiếp từ sofa đứng lên, hai bàn tay bên người nắm chặt thành quyền, sự phẫn nộ hiện lên trên mặt.

“Cô gái nhỏ này cũng thật biết kiêu căng quá đó.”

Lương Kiệt Thịnh hừ một tiếng, nụ cười trên khuôn mặt dần dần trở lạnh.

Rốt cuộc cũng chỉ là một người thấp hèn mà thôi, cho dù tiền tài có thể đưa hắn lên thân phận của giới thượng lưu, nhưng máu chảy trong xương tủy vẫn là dòng máu dơ bẩn, chỉ vài câu không đồng ý, hắn cũng không muốn dỗ dành nữa.

Đặt chiếc ly trong tay xuống bàn, Lương Kiệt Thịnh cũng theo đó đứng dậy, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng phẫn nộ nhìn Bạch Lộ, “Tôi nói cô Bạch này, cô có ý gì đây?”

Bạch Lộ mím môi, “Lý tổng, tôi không có ý gì cả. Ngược lại, câu này tôi nên hỏi anh mới đúng, anh có ý gì đây?”

“Tôi có ý gì cô còn không hiểu sao?” Lương Kiệt Thịnh giống như quái vật nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bỗng cười mỉa mai, “Tôi hiểu rồi, phụ nữ các người đều thích từ chối xong lại tiếp nhận đúng không? Nhưng cũng nên biết dừng đúng lúc.”

“Không ngờ Lý tổng còn biết đến câu thành ngữ dừng đúng lúc, vậy bây giờ tôi tặng cho anh, cũng mong Lý tổng biết dừng đúng lúc!”

Người đàn ông trung niên này trong giới quả thật có thanh danh bại hoại, không biết có bao nhiêu phụ nữ đã rơi vào bàn tay độc ác của hắn, trong lòng Bạch Lộ cảm thấy vô cùng bất an. Lương Phi Phàm lại không vào, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này mà thôi.

Cô muốn đi, nhưng Lương Kiệt Thịnh không thể để con vịt đã dâng đến tận miệng bay đi mất được.

Nhìn thấy Bạch Lộ đã đi đến cửa ra vào, cơ thể mập mạp của hắn nhanh hơn cô một bước, chặn cánh cửa lại.

“Cô Bạch, cô muốn đi đâu vậy?” Bàn tay Lương Kiệt Thịnh lần nữa đặt lên vai cô.

Tên đàn ông này quả thật không biết tốt xấu, cho dù là t*ng trùng dồn lên não không thể chịu được, nhưng cũng không nghĩ xem mình có thân phận gì, luôn miệng gọi cô Bạch, chẳng lẽ hắn thật sự xem cô thành những cô gái khác có thể tùy tiện để hắn ra tay sao? Xem thêm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi